Kết thúc cuộc gọi, Tạ Bách Ninh khẽ mỉm cười, đặt điện thoại xuống bàn.
Hôm nay trong lớp có một cậu sinh viên đã can đảm hỏi anh: "Giáo sư Tạ, giáo sư đã có bạn gái chưa?"
Lúc đó, cổ họng anh rất ngứa, chưa kịp nói gì thì đã bắt đầu ho khan không ngừng.
Chính vì vậy mà những cô cậu này đã hiểu lầm, một trong số họ cười nói: "Bạn gái của giáo sư trông rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn nhiều ngôi sao nữ nữa."
À, họ nói đến Hứa Tương Mi.
Uống một ngụm trà thông cổ họng, anh nhẹ nhàng nói với họ: "Cô ấy là bạn của tôi."
"Có nghĩa là giáo sư Ngô của bộ phận nghệ thuật còn có cơ hội?"
Tạ Bách Ninh khá bất lực: "Các bạn không cần phải chú ý đến trạng thái tình cảm của tôi, các bạn nên tập trung vào việc học, học tập chăm chỉ và sau đó đóng góp cho sự phát triển kinh tế nước nhà."
Một nhóm người không hẹn mà cùng phì cười.
"Giáo sư Tạ, không ngờ giáo sư cũng là người có quan niệm cũ!"
"Thật ra tình trạng tình cảm của giáo sư rất quan trọng đối với chúng em."
Tạ Bách Ninh buồn cười: "Ồ?"
Cô sinh viên nhỏ ở hàng dưới mặt mày hớn hở nói: "Nếu giáo sư không có bạn gái, giáo sư là của mọi người. Chúng em sẽ cố gắng chăm chỉ để làm cho giáo sư vui vẻ. Nếu giáo sư có bạn gái, chúng em phải biến nỗi đau của mình thành việc học và lấp đầy sự tuyệt vọng của chúng em bằng kiến thức."
Tạ Bách Ninh cũng thực sự bội phục bản lĩnh nghiêm túc nói lời bậy bạ này của cô sinh viên ấy, anh lắc đầu: "Được rồi, cuộc giải trình ngoài lề kết thúc ở đây. Hôm nay chúng ta học chương 3, mọi người mở sách trang 47."
Anh không mấy quan tâm đến những lời bàn tán của các sinh viên cho lắm. Cả một ngày này anh bị hỏi rất nhiều thứ, nhưng kỳ lạ là anh không hề cảm thấy phiền.
Khi tan làm, anh đột nhiên nhớ đến lời nói hôm sau gặp lại của Hứa Tương Mi khi nói lời tạm biệt, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy cô liên lạc. Đột nhiên, một ý nghĩ nảy ra trong lòng, anh bấm số điện thoại và mời cô đi ăn. Hứa Tương Mi vui vẻ đồng ý.
Cô đã đề nghị ăn lẩu.
Tạ Bách Ninh đứng dậy, mặc áo khoác và bước ra ngoài, nhưng khi đi đến cửa văn phòng thì anh lại bị chặn lại.
Trên mặt Ngô Vũ nở một nụ cười rạng rỡ: "Giáo sư Tạ, nghe nói anh bị cảm, đã đỡ hơn chưa?"
Ngô Vũ là giáo sư nữ thần của các sinh viên khoa nghệ thuật. Cô ấy giỏi vẽ tranh, xinh đẹp, dáng người cao gầy và gợi cảm, lại còn có một tính cách hào phóng. Chuyện cô ấy thích Tạ Bách Ninh tất cả mọi người đều biết, nhưng Tạ Bách Ninh thì lại không quan tâm đến cô ấy.
Tạ Bách Ninh gật đầu, nói một cách lịch sự: "Đã khá hơn nhiều, cảm ơn cô đã quan tâm."
Ngô Vũ cười nói: "Trước cổng trường vừa mới mở một tiệm canh vịt, rất thanh đạm. Củ cải và gừng trong canh có thể chữa cảm lạnh. Chúng ta đi thử nhé?"
Tạ Bách Ninh nhàn nhạt cười: "Xin lỗi cô, tôi đã có hẹn."
Ngô Vũ có hơi mất mát: "Muốn hẹn anh ăn một bữa cơm cũng thật khó!" Vừa xoay mặt lại đã mỉm cười khanh khách: "Nếu anh đã có hẹn, vậy thì để khi khác vậy."
Tạ Bách Ninh vẫn không nói được hay không được, chỉ nói lời tạm biệt với cô ấy.
Nơi này là do Hứa Tương Mi chỉ định, một nhà hàng lẩu ẩn trong một con hẻm nhỏ bên cạnh một tòa nhà cao tầng. Tạ Bách Ninh phải lái xe một lúc lâu mới tìm thấy nó.
Nhà hàng này được trang trí theo phong cách cổ điển, môi trường cũng không tệ.
Tạ Bách Ninh đi vào, ngay lập tức nhìn thấy Hứa Tương Mi. Có một người đàn ông tuấn tú ngồi bên cạnh cô, hai người đang nói chuyện cười đùa vui vẻ. Anh nghĩ, lần này không phải là một cuộc bắt chuyện nữa.
Anh bước đến, ngồi xuống đối diện cô: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
Hứa Tương Mi nhướng mày mỉm cười: "Không sao đâu, em cũng mang theo một tên ăn chực, cậu ấy cứ một hai phải đi theo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!