Chương 6: (Vô Đề)

Hứa Tương Mi khóc nhiều đến nỗi không thể khóc thêm được nữa. Cô nằm phủ phục trên vô lăng, tâm trí rối bời.

Đêm khuya yên tĩnh rất dễ gợi cho người ta nhớ về những chuyện trong quá khứ. Chúng từng chút từng chút một tái hiện lại ở trong đầu cô. Suy nghĩ của cô quay trở lại hai năm trước.

Tháng bảy.

Vào ngày Ôn Bội được chôn cất, thời tiết rất tốt, bầu trời đầy mây trắng bay, nắng đẹp.

Trên khoảng trống trước bia mộ, người đứng đen nghịt, trước ngực mỗi người đều được cài một bông hoa màu trắng, trông rất tang thương. Hứa Tương Mi đứng ở giữa, cô không biết trong những ngày này mình đã khóc bao nhiêu lần, mắt cô sưng lên, mũi cô cũng đỏ ửng.

Ở phía trước đám đông, một thân hình cao lớn đang đứng ở đó. Cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông ấy, cả người anh căn cứng, trang trọng và nặng nề, ánh nắng mặt trời đang chiếu xuống trên người anh, nhưng tâm trạng anh vẫn lạnh lùng như tiết trời mùa đông.

Hứa Tương Mi nhìn bộ dạng này của Tạ Bách Ninh, trái tim cô thắt lại, cảm giác đau đớn trong lòng càng lúc càng tồi tệ hơn.

Cô vẫn luôn đứng im ở đó nhìn chầm chầm vào anh, thấy anh dưới sự hướng dẫn của người chỉ đạo chôn cất làm một loạt các động tác, làm ấm huyệt, rải đất lót, đặt hủ tro cốt, và phủ vàng bạc… Cho đến buổi lễ hiến tế, anh cũng làm y hệt như vậy, gần như chết lặng.

Mặc dù những người khác không thể nhìn ra manh mối, nhưng Hứa Tương Mi biết, Tạ Bách Ninh đang cố gắng gồng mình, tình trạng của anh đã rất tồi tệ.

Tiếp theo là kết thúc đám tang, người thân và bạn bè tham dự lễ tưởng niệm đứng trong im lặng, cúi đầu ba lần trước bia mộ. Mỗi một lần cúi đầu, Hứa Tương Mi lại sinh ra cảm giác không còn sức sống.

Đợi đến khi đứng thẳng người dậy, cô nhìn thấy Tạ Bách Ninh lảo đảo, sau đó ngã nhào xuống. Lời nói trong lòng sắp thốt ra khỏi miệng, may mắn thay, Tạ Bách Hành đã bước đến đỡ lấy anh.

Hứa Tương Mi không thể nhớ được hôm đó họ đã ra về như thế nào, cô chỉ cảm thấy Tạ Bách Ninh rất đáng thương, cái chết của người thân yêu nhất định đã đả kích anh rất nhiều. Có trời mới biết cô muốn bước đến ôm anh đến mức nào, dù chỉ là một phút đồng hồ thôi cũng được.

Nhưng cô không có tư cách đó.

Hai mươi ngày sau, cô gặp lại Tạ Bách Ninh. Lần đó cô đến thăm một bậc thầy gốm cổ ở thị trấn Bình Cẩm, đồng thời cũng là người khai thác đất sét ở địa phương, được gọi là "Bùn tinh".

Hứa Tương Mi không nghĩ đến mình sẽ gặp được Tạ Bách Ninh trong thị trấn. Vào thời điểm đó, tâm trạng của Tạ Bách Ninh rất tệ, ý chí của anh suy sụp, tâm hồn anh thơ thẩn, cả người gầy đến nỗi không thể nào tả được. Dùng một từ hốc hác để mô tả về anh có lẽ vẫn còn kém xa.

Vì anh, cô ở lại, chuyến đi ba ngày ban đầu đã trở thành ba tháng.

Đối với Hứa Tương Mi, đây là ba tháng dài nhất, như thể chiếm trọn phần lớn cuộc đời cô; đó cũng là ba tháng ngắn nhất, thoáng qua và không thể nắm bắt được.

Nhưng cô đã rất may mắn, ông trời đã tạo cơ hội để cho cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất này cùng anh. Cô đưa anh đi vòng quanh khu danh lam thắng cảnh của thị trấn Bình Cẩm, dạy anh nung gốm, giải tỏa nút thắt và kéo anh ra khỏi vùng bùn hậm hực.

Sau khi trở về thành phố A, không biết vì lý do gì, Tạ Bách Ninh đã quên hết mọi thứ xảy ra ở trấn Bình Cẩm. Khi một lần nữa đến tìm anh, người đàn ông này đã trở lại với thái độ bình thản, dịu dàng lịch sự, âm thầm xa cách.

Hứa Tương Mi hỏi bác sĩ, câu trả lời là mất trí nhớ có chọn lọc.

Cô rất buồn, có hơi hờn dỗi. Khi Hứa Bồi đề nghị cô kết hôn với Hứa Bách Hành, đầu óc cô như bị dồn nén, đồng ý không một chút do dự. Sau khi bình tĩnh lại, muốn đổi ý, thì mọi chuyện đã là ván đã đóng thuyền. Đối với lần hủy hôn này, nó giống như việc đi quanh cánh cửa tử thần.

Sau khi bị Hứa Bách Ninh chọn lọc lãng quên, cô một mình chạy sang Pháp giải sầu. Đúng với câu nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền chậm mà còn gặp gió ngược, trong lúc cô đang cúi đầu lang thang trên đường thì va vào cặp đôi gắn bó như keo sơn, Ôn Bội và Ôn Trường Đình kia.

Lúc đó cô đã có cảm giác gì?

Hoảng loạn, như sét đánh ngang tai, không thể tin được, sững sờ.

Hóa ra Ôn Bội chưa chết! Nhưng cô cũng không thể nào vui lên được.

Hóa ra tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt từ trước. Cô nghĩ, Tạ Bách Ninh đau buồn đến như vậy, anh thật ngốc!

Hứa Tương Mi đã tận mắt chứng kiến nỗi đau của Tạ Bách Ninh. Cô đích thân khâu vá vết thương cho anh, tình yêu của người đàn ông này dành cho Ôn Bội sâu sắc đến mức nào, cô có thể thấy rõ.

Nhưng tại sao?!

Người phụ nữ anh yêu lại phản bội anh, bỏ trốn cùng người đàn ông khác trong một vở kịch đổi trắng thay đen.

Ôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!