Hơn nửa đêm, Hứa Tương Mi bị cơn đói làm cho thức giấc, dạ dày của cô rất khó chịu.
Cô buông cánh tay đang ôm anh ra, lặng lẽ ngồi dậy.
Tạ Bách Ninh vẫn cảm nhận được, anh cử động một chút, từ từ mở mắt ra.
Anh ôm lấy eo cô, hỏi: "Sao vậy?"
Hứa Tương Mi cúi đầu xuống nhìn vẻ mặt buồn ngủ của anh, không khỏi mỉm cười: "Trong tủ lạnh có đồ ăn nấu sẵn không?"
"Em đói à?" Tạ Bách Ninh ngồi dậy.
Hứa Tương Mi gật đầu.
Tạ Bách Ninh xuống giường mặc áo khoác vào. Anh xoay người lại: "Có bánh trôi và bánh bao đông lạnh, hoặc mì, em muốn ăn gì?"
"Bánh trôi." Hứa Tương Mi nói.
Tạ Bách Ninh mỉm cười: "Em nằm thêm một chút đi, anh nấu xong sẽ gọi."
"Cùng đi đi, dù sao thì em cũng không ngủ được." Hứa Tương Mi mang dép vào.
Anh không nói gì thêm, cầm áo khoác của Hứa Tương Mi để cho cô mặc vào, đợi cho đến khi cô mặc xong thì thuận thế nắm lấy tay cô dắt đi.
Cô cảm thấy nhiệt độ trong tay mình đang dần lan rộng, khắp người trở nên vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Nửa đêm tĩnh lặng, trăng sao nhàn nhạt.
Dưới ánh đèn màu cam tĩnh mịch, ánh sáng trong căn bếp này vô cùng ấm áp và đẹp mắt.
Anh cho nước vào nồi đun lên, ngọn lửa phát ra tiếng kêu phì phì.
Hứa Tương Mi đứng dựa lưng vào bệ bếp, trong mắt đều là ý cười.
Tạ Bách Ninh mở tủ lạnh ra, hỏi cô: "Em muốn ăn vừng hay đậu phộng?"
"Vừng."
Anh lấy một túi bánh trôi nhân vừng ra, rũ bỏ lớp đá trên túi rồi đặt nó lên một bên bếp.
"Thêm một quả trứng luộc nhé?"
"Được."
Tạ Bách Ninh lại lấy từ trong ngăn mát ra một quả trứng, rửa sạch rồi cho vào nồi. Vừa xoay đầu, bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của cô, hai người nhìn nhau mỉm cười, bầu không khí rất yên ắng, thêm vào đó là một chút lãng mạn.
Nước sôi, không lâu sau, trứng nổi lên, lăn lộn trong làn nước sôi sục.
Bánh trôi ở trong nồi chìm xuống đáy, sau một lúc, từng viên từng viên trồi lên, nổi trên mặt nước.
Tạ Bách Ninh bóc vỏ trứng ra bằng nước lạnh, cho những viên bánh trôi vào tô rồi rắc một muỗng đường trắng lên.
Anh cầm tô lên, nói: "Có thể ăn rồi."
Hứa Tương Mi đi theo anh, đi đến cửa thì thuận tay tắt luôn đèn bếp.
Thoáng chốc, bốn phía đều tối đen, chỉ có quầy rượu là phát ra một chút ánh sáng mờ ảo, cứ như là chốn thiên đường ấm áp trong đêm.
Tạ Bách Ninh chống đầu, ngóng nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, tràn đầy nhu tình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!