Mưa liên tục suốt ba ngày, thời tiết vô cùng ảm đạm.
Mưa gió khởi nguồn cho cơn bão, quả thật nói không sai.
Trên mặt đất đầy tàn thuốc, Hứa Tương Mi nhả khói ra, lắng nghe giọng nữ lạnh lùng trên điện thoại, buồn bực đến mức giật mạnh tóc mình hai cái.
Tối hôm đó sau khi đưa Hứa Tương Mi về nhà, Tạ Bách Ninh liền biến mất, điện thoại gọi không được, người cũng tìm không ra. Hứa Tương Mi cũng không biết phải làm sao nữa.
Câu cuối cùng mà anh nói với cô chính là: "Tương Mi, em hãy cho anh một chút thời gian."
Cô không hiểu câu nói này có nghĩa là gì? Anh cần thời gian để làm gì?
Hứa Tương Mi chỉ biết rằng, trong lòng cô tràn ngập sự bất an và trống rỗng.
Cô không chỉ một lần cảm thấy hối hận. Nếu như cô không quá hoảng loạn, nếu như cô không đến bệnh viện, thì có lẽ điều này đã không xảy ra.
Tuy nhiên, không có nếu như.
Trong đám tang của bà, cô ở trước linh đường dập đầu ba cái, rồi ngay lập tức rời đi, từ đầu đến cuối không hề nhìn hai người kia lấy một lần.
Hứa Tương Mi hận Ôn Bội và Ôn Trường Đình, nhưng lại không có cách nào đổ lỗi cho họ.
Cuộc sống chính là như vậy, có nhân thì sẽ có quả, quả báo sẽ luôn tìm đến, không ai có thể trốn khỏi. Đây là chuyện vốn đã được định sẵn, đến cũng đã đến rồi, trốn tránh cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Cô chỉ lo lắng cho Tạ Bách Ninh, anh chịu đựng được không? Anh thế nào rồi?
Hứa Tương Mi thà bị anh mắng, còn hơn là bị anh lạnh nhạt.
Bên ngoài cánh cửa, Lê Cửu Lạc đã gõ một lúc lâu, mày càng lúc càng nhíu chặt.
Anh gọi dì giúp việc lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa, vừa bước vào đã bị khói đen làm cho sặc sụa ho khan.
Trong phòng tối om, rèm cửa đóng chặt, không có bất kỳ một chút ánh sáng nào. Lê Cửu Lạc bật đèn lên, cảnh tượng trước mắt khiến mặt anh sa sầm.
Hứa Tương Mi ngồi trên mặt đất, mái tóc rối bù như cỏ dại, đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng gần như trong suốt, cả người toát ra sự tàn tạ không nói nổi thành lời.
Anh cảm thấy lòng mình đau nhói, bước đến, nhìn xuống cô: "Sao lại thành cái bộ dạng người không ra người ma không ra ma này vậy hả?"
Cô ngước mặt lên, thấy rõ người đến, lẩm bẩm nói: "Cửu Lạc, là cậu à."
Lê Cửu Lạc kéo cô dậy, dịu giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cô đứng thẳng dậy: "Cửu Lạc, nếu cậu biết rằng tôi có chuyện gì đó muốn giấu cậu, cậu sẽ tức giận chứ?"
Lê Cửu Lạc nhíu mày: "Cậu có chuyện giấu tôi?"
Hứa Tương Mi nhìn chằm chằm vào anh: "Cậu có giận không?"
"Chuyện lớn hay chuyện nhỏ?"
"Chuyện lớn, một chuyện rất lớn, cậu nói thật đi, sẽ tức giận sao?"
Anh suy nghĩ một lúc: "Tôi sẽ."
Cô lại nói: "Nhưng tôi che giấu nó là vì muốn tốt cho cậu."
Lê Cửu Lạc nói: "Lời nói dối thiện ý cũng là một loại lừa dối. Cậu không thể tước đi quyền được biết sự thật của tôi."
Miệng Hứa Tương Mi đắng chát: "Anh ấy nhất định cũng sẽ giận tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!