Trên dưới nhà họ Tạ ai ai cũng đều nhận được quà mừng năm mới của Hứa Tương Mi, ngoại trừ Tạ Bách Ninh.
Mỗi người đều có một cái chén màu trắng xanh.
Xanh như màu trời, sáng như gương, mỏng như tờ giấy, âm thanh như tiếng chuông.
Với tay nghề làm gốm của Hứa Tương Mi, cho dù chỉ là một cái chén, nhưng nếu đem vào phòng trưng bày để bán, sẽ cực kỳ đắt đỏ.
Nhưng điều này cũng không phải là điều thứ yếu. Điều khiến nhà họ Tạ ấn tượng nhất chính là thành ý của cô.
Tạ Bách Ninh không nhận được quà, anh không vui một chút nào, định đợi đến ngày đến xem buổi triển lãm gặp được người, sẽ hưng sư hỏi tội.
Vào thời điểm đó, Hứa Tương Mi vất vả lắm mới thoát khỏi vòng vây của người hâm mộ, đưa anh đến phòng nghỉ.
Cô nhướng mày, cười như không cười nhìn anh: "Anh chỉ muốn một cái chén thôi sao?"
Anh không phản ứng lại.
Cô chồm người qua, rất đắc ý nói: "Nhưng em là của anh mà."
Tạ Bách Ninh nói: "Điều này không giống nhau."
Cô nhìn về phía cửa, nói: "Nếu anh thực sự muốn, những thứ ở bên ngoài, anh tùy tiện chọn đi, muốn bao nhiêu cũng được."
Vẻ mặt của Tạ Bách Ninh bất lực, anh thực sự chỉ muốn đồ gốm thôi sao?! Cái quan trọng chính là tình cảm của cô.
Là do biểu hiện của anh không quá rõ ràng?
Hứa Tương Mi nhìn anh, phá lên cười, không trêu anh nữa.
Cô quấn lấy cổ anh, nói: "Anh vội gì chứ? Đợi em cho anh một bất ngờ lớn."
"Được."
Tạ Bách Ninh không ngần ngại, cúi đầu xuống hôn cô.
Vào ngày Nguyên Tiêu, cũng là ngày lễ tình nhân.
Buổi tối, Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi đã có một ngày lễ của riêng mình.
Hoa hồng, bữa tối dưới ánh nến, vườn hoa trên sân thượng tuyệt đẹp.
Nhìn lên, bầu trời đầy sao sáng, nhìn xuống, cả thành phố đèn lồng đỏ đã biến thành những ngôi sao lấp lánh đầy mê hoặc. Bầu không khí vô cùng lãng mạn, đẹp không sao tả xiết.
Hứa Tương Mi đặt dao và nĩa xuống, lấy ra một chiếc hộp màu đen: "Quà năm mới và lễ tình nhân."
Tạ Bách Ninh tươi cười nói: "Đây là bất ngờ lớn mà em chuẩn bị cho anh?"
Cô gật đầu.
Tạ Bách Ninh mở ra, bên trong đặt một ly gốm sài thiêu, trên đó anh và cô đang dựa sát vào nhau, bối cảnh là rừng tre và nhà gỗ.
Rất sống động và độc đáo.
Trong lòng Tạ Bách Ninh nóng lên, anh không khỏi cầm nó lên, giữ ở trong tay nhìn thật kỹ.
Sài thiêu truyền thống được xem là nghệ thuật của lửa và đất, được tạo ra bởi phôi tự nhiên được tôi luyện trong lửa. Điều này cực kỳ đòi hỏi người đốt lò phải kiểm soát lửa cho thật tốt, hơn nữa còn phải canh giữ suốt một thời gian dài.
Mỗi một mảnh sài thiêu là một món quà đến từ thiên đường, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!