Đã gặp mặt ba mẹ, giờ chỉ còn chờ người lớn hai bên ngồi lại với nhau là có thể thương lượng về ngày kết hôn.
Nhưng điều này cần phải do đương sự mở lời trước, rõ ràng là cả hai cũng không mấy vội vàng.
Sắp hết năm, Tạ Bách Ninh nghĩ chờ đến sang năm sẽ tìm một ngày tốt để cầu hôn, sau khi nhận được sự đồng ý của cô rồi thì chuẩn bị cũng không muộn.
Hứa Tương Mi thì lại hoàn toàn không nghĩ về điều này. Toàn bộ tâm trí của cô đều dồn hết vào việc tận hưởng hương vị của tình yêu, không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Vào đêm Giáng sinh, Hứa Tương Mi đi dự một đám cưới.
Cô dâu là đồng nghiệp của Khương Hân. Trước đó, cô ấy mua một chiếc váy cưới, Hứa Tương Mi đã giúp đỡ một chút, vậy nên cô đã nhận được thiệp mời.
Đám cưới rất bình thường, không long trọng cũng không hoành tráng, nhưng cặp đôi mới cưới dành rất nhiều sự quan tâm cho nhau.
"Anh có bằng lòng kết hôn với người phụ nữ này không? Yêu cô ấy và chung thủy với cô ấy, cho dù cô ấy nghèo, bệnh tật hay tàn tật, anh có bằng lòng không?"
"Tôi bằng lòng."
"Cô có bằng lòng kết hôn với người đàn ông này không? Yêu anh ta và chung thủy với anh ta, cho dù anh ta nghèo, bệnh tật hay tàn tật, cô có bằng lòng không?"
"Tôi bằng lòng."
Giọng nói rõ to, vô cùng chắc chắn.
Phía dưới không ngừng vang lên tiếng vỗ tay.
Hứa Tương Mi vỗ lấy hai bàn tay, rất lâu cũng không thể bình tĩnh. Cô rất thích lời thề này.
Một ngày nào đó, cô cũng sẽ cùng anh đứng trong lễ đường, thực hiện một cam kết long trọng như vậy, chung tay trọn đời.
Nghĩ đến điều đó, trong lòng cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Khương Hân khuyến khích Hứa Tương Mi bắt hoa cưới. Cô đã đi, nhưng không bắt được, không tránh khỏi có hơi mất mát.
Khương Hân an ủi cô: "Khi bó hoa đó bay qua đầu, chị cũng đã nhận được may mắn từ nó."
Hứa Tương Mi gật đầu: "Có lẽ vậy."
Khi cô và Tạ Bách Ninh có một bữa tối dưới ánh nến vào buổi tối, nhìn vào bó hoa còn động nước trên bàn, cô vô thức nghĩ về chuyện ban ngày, trong lòng có chút khó chịu, ánh mắt cũng ảm đạm theo.
Tạ Bách Ninh bắt gặp, anh hỏi: "Tâm trạng không vui?"
Cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ: "Có một chút. Hôm nay em không bắt được hoa cưới."
Anh ngẩn người, chợt nở nụ cười: "Muốn kết hôn sao? Vậy thì anh không sợ nữa."
"Sợ điều gì?" Cô hỏi.
"Sợ em sẽ không đồng ý kết hôn với anh." Anh thành thật trả lời, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt, nhẹ nhàng đẩy về phía cô.
Tim Hứa Tương Mi thoáng nhảy lên, khẩn trương đập một cách dồn dập, khuôn mặt biểu lộ sự ngạc nhiên.
Những lời anh vừa nói, cùng với bầu không khí lúc này đều khiến cho người ta phải suy nghĩ miên man.
Sẽ không phải là cầu hôn chứ?
Quá đột ngột?!
Nhưng cái hộp có vẻ quá lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!