Chương 38: (Vô Đề)

Tạ Bách Ninh nói là làm. Tác phẩm thứ hai của anh là một cái vại gốm lớn.

Lần này anh không để Hứa Tương Mi giúp mà tự mình tìm tòi nghiên cứu, thử đi thử lại, sau nhiều lần thất bại, cuối cùng cũng đã được như mong muốn.

Đợi đến khi đặt ở chỗ mát khô được một nửa, anh khắc một chữ "Ninh" dưới đáy vại.

Quy trình nung còn tốn nhiều công sức hơn nữa, ngắn thì vài ngày, còn lâu thì khoảng nửa tháng, muốn gấp cũng không gấp được.

Lò nung cháy xong, tác phẩm hoàn thành, một món đồ có một không hai ra đời. Nhìn món đồ gốm do chính mình tự tay làm ra, Tạ Bách Ninh vô cùng có cảm giác thành tựu.

Làm gốm và nung gốm là việc làm cực kỳ thử thách sự kiên nhẫn của con người. Nghề thủ công vốn dĩ sở hữu một nét riêng độc đáo, khi bạn tận hưởng quá trình này và đắm mình vào nó, bạn sẽ không cảm thấy nó nhàm chán, mà trái lại càng trau giồi bản thân mình hơn.

Trong căn nhà gỗ này, trong khoảng sân nhỏ này, hai người coi đây là một niềm vui thú, cùng ăn, cùng ở và cùng đồng hành, có hạnh phúc và cũng có vui vẻ.

Hứa Tương Mi cũng dạy Tuyết Mai làm một số đồ gốm, cô bé rất nghịch, cô cũng chiều theo, hai người thường vẽ lên mặt nhau như một con mèo hoa, sau đó kéo đến trước mặt Tạ Bách Ninh, cười đùa nhốn nháo.

Thời gian không còn nhiều nữa, nhưng nội tâm của Tạ Bách Ninh đã trở nên bình tĩnh hơn. Toàn bộ con người anh đã thoát khỏi khói mù, sắc mặt rạng rỡ, trên người lại một lần nữa tràn ngập ánh nắng mặt trời.

Những khi không làm gốm, Hứa Tương Mi và Tạ Bách Ninh sẽ ra ngoài dạo chơi.

Đến hồ Sa Hồng, chèo thuyền du ngoạn, câu và nướng cá.

Lên núi hái trà, tự mình hái, rang rồi nấu lên.

Xuống sông bắt cua, cắm trại dã ngoại, tham gia lễ hội ớt và đi chùa……

Có rất nhiều hoạt động, mới lạ và thú vị, họ đều chơi rất vui vẻ.

Chẳng mấy chốc đã là cuối tháng 10, họ đã dành tổng cộng ba tháng ở đây.

Nếu so sánh, Tạ Bách Ninh dường như đã biến thành một con người khác. Thần thái sáng sủa, khôi ngô tuấn tú. Không còn là người đàn ông sa đà trong thuốc lá và men say nữa.

Hứa Tương Mi nhìn vào những thay đổi này của Tạ Bách Ninh, đương nhiên là rất vui mừng. Nhưng cô có thể mơ hồ nhận ra rằng, những tháng ngày hạnh phúc đã sắp kết thúc. Cô tự hỏi, liệu sau này họ còn có thể tiếp tục có được những khoảng thời gian đẹp như thế này nữa hay không?

Tuy vậy, Hứa Tương Mi không cảm thấy tiếc, cô luôn mong anh có được mọi điều tốt đẹp nhất.

Trong giai đoạn này, Hứa Tương Mi đã rất thành công trong việc che giấu phần tình cảm đơn phương suốt vài năm này của mình.

Bởi vì cô biết rất rõ, bây giờ không phải là lúc, cô không thể mở miệng nói lời yêu ngay lúc này được.

Một là vì cảm thấy có lỗi với Ôn Bội, hai là vì sẽ khiến cho Tạ Bách Ninh rơi vào tình trạng khó xử. Thứ ba, nếu Hứa Tương Mi làm vậy, cô sẽ khinh bỉ chính mình.

Cô thận trọng từng ly từng tí, cũng cực kỳ ẩn nhẫn chịu đựng, đứng ở vị trí của một người bạn, lặng lẽ đồng hành cùng anh.

Có lẽ là vì không có tham vọng xa vời, nên Hứa Tương Mi đã không nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Tạ Bách Ninh, càng không nhận thấy nỗi thống khổ bên trong đôi mắt bình tĩnh ấy.

Về phần Tạ Bách Ninh, khi anh phát hiện ra rằng mình có cảm giác của đàn ông dành cho phụ nữ đối với Hứa Tương Mi, thì đã phải chịu một sự đả kích rất lớn, vô cùng kinh hoàng.

Từ khi nào thì anh thích Hứa Tương Mi?

Ba tháng, chín mươi hai ngày, hai ngàn hai trăm linh tám giờ.

Không thể nói chính xác thời điểm, phút hay giây.

Nó đến một cách lặng lẽ, tự nhiên, và không thể nào kiểm soát được. Trái tim của anh đã bị cô câu mất, bởi vì cô mà ấm lên, và cũng vì cô mà đập.

Cho đến một đêm, Tạ Bách Ninh nằm ở trên giường, trong bóng tối tĩnh lặng, trong đầu anh đều là bóng dáng của Hứa Tương Mi, rất rõ ràng và sâu sắc. Vì tình tiết bất ngờ này, anh chợt nhận ra rằng mình đã yêu cô.

Thật là khủng khiếp!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!