Thời gian họp chợ, trấn Bình Cẩm luôn rất sôi động, dù cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí ồn ào và náo nhiệt.
Có sự hối hả, mộc mạc và tràn đầy thú vị.
Đường phố trong thị trấn rất hẹp, khó khăn lắm mới tìm được nơi đỗ xe, Tạ Bách Ninh tắt máy, vừa quay đầu lại đã thấy người phụ nữ bên cạnh mình đang cười.
Anh sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Cô cười cái gì?"
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Khắp đường phố đều là người già và phụ nữ lớn tuổi, không hề thấy học sinh và trẻ em, như chúng ta, liệu có quá gây chú ý không?"
Anh nhìn theo tầm mắt của cô, quả đúng như cô nói.
Ở nông thôn, hầu hết những người trẻ tuổi đều đến các thành phố lớn để kiếm sống, số người ở lại trồng trọt ít đến đáng thương.
Càng huống chi, những người trẻ tuổi như họ ở nơi nhỏ bé này, cứ như là những người bước ra từ TV vậy.
Sự xuất hiện của họ rõ ràng đã phá vỡ tình trạng bình thường ở đây, không khác gì chim hạc lạc giữa bầy gà, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Mỗi lần anh đứng ở trước quầy hàng, chủ quầy sẽ luôn nói vài câu.
"Cặp vợ chồng trẻ, hai người từ đâu đến? Đến thị trấn của chúng tôi làm gì vậy?"
"Hai người đang định đi nghỉ mát ở hồ Sa Hồng sao?"
"Hai người trông giống như là minh tinh vậy, tuấn tú lịch sự ghê nơi! Có phải muốn đến địa phương của chúng tôi để quay phim không?"
…
Vân vân và vân vân, rất nhiệt tình.
Tạ Bách Ninh không có tâm trạng, vẻ mặt anh không vui, nghe nhiều quá nên thành ra có hơi cáu kỉnh.
Hứa Tương Mi trả lời từng người một, khiến cô gần như không thể chống đỡ nổi.
Cuối cùng cũng đã mua đủ nguyên liệu nấu ăn, Hứa Tương Mi phải nói là thở phào nhẹ nhõm.
Hai người mang túi lớn túi nhỏ đặt vào cóp xe. Tạ Bách Ninh lấy chìa khóa xe ra, cô níu tay anh lại: "Đi mua vài bộ quần áo đi, tôi hết quần áo thay rồi."
Thời tiết rất nóng bức, miệng anh khô khốc, có chút nóng ruột không thể giải thích được.
"Cô đi đi, tôi sẽ đợi."
"Cùng đi đi, hình như anh cũng không có thì phải."
Tạ Bách Ninh muốn hút thuốc, anh xua tay: "Tôi có đủ rồi."
Cô hơi thất vọng: "Thôi vậy, không mua nữa. Lần sau lại đến."
Anh mở cửa xe ra, hơi do dự, dùng sức đóng sầm cửa lại: "Đi thôi."
Hứa Tương Mi ngước mắt lên nhìn anh. Sau khi kinh ngạc qua đi, trong mắt cô tràn ngập ý cười.
Không đi được vài bước, đột nhiên, họ nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng, trung hậu: "Cô Hứa."
Một lão tiên sinh với khuôn mặt hiền từ bước đến, mỉm cười hỏi: "Đi họp chợ à?"
Hứa Tương Mi mỉm cười, lễ phép trả lời: "Đúng vậy, thầy Từ, thầy cũng đi họp chợ sao?"
Thầy Từ nói: "Tôi ở nhà nhàn rỗi không có gì làm, đi ra ngoài dạo một chút, coi như giết thời gian."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!