Mây đen dày đặc, bầu trời âm u, nhiệt độ không khí dường như càng lúc càng giảm xuống.
Bên ngoài cửa sổ, những hạt mưa tí tách đang dần một lớn hơn. Khoảng sân trước nhà bị bao trùm bởi khí lạnh ẩm ướt, không gian như bị nhốt trong một lớp hư vô, lờ mờ nhìn không rõ.
Khi Hứa Tương Mi đi ra ngoài, mưa như trút nước, nước mưa đập vào kính xe, bắn ra tung tóe. Tuy nhiên, tâm trạng của cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi loại thời tiết xấu này, cô nhướng mày và ngân nga giai điệu một cách vui vẻ, vô cùng đắc ý. Đúng vậy, cô đã rất phấn khích khi nghĩ về cảnh tượng đêm qua.
Vốn nghĩ rằng sẽ bị kẹt xe, nhưng không ngờ là giao thông lại thuận lợi đến đáng kinh ngạc, kết quả là đến sớm hơn nửa tiếng so với dự định. Vì vậy, cô đã đến Starbucks ở sân bay để giết thời gian, uống một ly Mocha, hút hai điếu thuốc, sau đó đợi đến giờ thì đi đến sảnh đón.
Cô chỉ mãi lo tìm thầy của mình và Lê Cửu Lạc, thiếu chút nữa va phải một người phụ nữ đang bước đến từ phía đối diện. Cũng may là cô nhanh tay đỡ người ta kịp.
Người phụ nữ này trang bị kín mít, không để lộ mặt, kính và khẩu trang màu đen hoàn toàn che kín cả khuôn mặt, còn hơi cúi đầu xuống.
Hứa Tương Mi rút tay lại: "Xin lỗi, cô không sao chứ?"
Người phụ nữ không nói gì, cũng không nhìn cô. Cô ấy khẽ lắc đầu rồi kéo chiếc vali đi.
Hứa Tương Mi không suy nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ có lẽ là ngôi sao nữ nào đó sợ bị nhận ra. Lúc này, nếu nhìn lại, cô sẽ thấy những bước đi của người phụ nữ đó hoảng loạn đến mức nào, tất cả mọi người đều dễ dàng nhận ra sự hoảng loạn của người phụ nữ ấy, nhưng cô đã không quay đầu lại.
Cách đó không xa, Lê Cửu Lạc chăm chú dõi theo Hứa Tương Mi, người đàn ông lớn tuổi lịch lãm bên cạnh anh nói: "Ba năm không gặp, con bé đã thay đổi không ít."
Lê Cửu Lạc mỉm cười: "Là thay đổi rất nhiều. Nhưng ở trong đám đông, chỉ cần liếc mắt một cái con cũng sẽ ngay lập tức nhận ra cô ấy."
Lê Đình liếc nhìn anh, ông nói: "Nếu lòng con đã quyết, có thể được như ý hay không, tất cả đều phụ thuộc vào khả năng của chính con."
Thái độ của anh rất kiên định: "Con biết."
Là một bậc thầy gốm sứ hàng đầu, Lê Đình được mời tham gia vào một dự án phục hồi gốm cổ ở Nhật Bản, Lê Cửu Lạc đã tham dự cùng với ông.
Vào thời điểm đó, anh biết rằng chuyến đi này sẽ mất rất nhiều thời gian, chỉ không ngờ là việc phục hồi gốm cổ này lại khó khăn đến vậy, phải mất tận ba năm, thậm chí ngay cả thời gian để trở về vào dịp lễ Tết cũng không có.
Hứa Tương Mi nhanh chóng nhìn thấy họ, cô vô cùng vui vẻ, nở một nụ cười thật tươi chào đón. Cô cũng không màng đến người đến người đi trong sân bay, dang tay ôm lấy Lê Đình: "Thầy, cuối cùng thầy đã trở lại, con rất nhớ thầy."
Có lẽ là vì đã rất lâu rồi không gặp mặt, mắt cô lúc này có chút cay cay.
Lê Đình cười to, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Cô buông ông ra, lùi lại một bước, ngước nhìn Lê Cửu Lạc. Cô nói: "Cửu Lạc, dường như cậu vẫn không cao thêm một chút nào cả."
Lê Cửu Lạc nghe vậy không nhịn được nở nụ cười đầy dịu dàng. Từ nhỏ anh đã la hét nói nhất định phải cao đến 1m85, nhưng số trời đã định, chiều cao của anh cũng chỉ dừng lại ở mức 1m84. Lúc đó, anh còn trẻ và tràn đầy năng lượng, trong lòng không mấy vui vẻ. Vì một centimet đó, bất kỳ phương thức nào có thể khiến mình cao lên anh đều bất chấp thử hết, gây ra rất nhiều rắc rối. Đương nhiên, cũng bị cô giễu cợt không ít.
Anh nói: "Tại sao vừa mới gặp mặt, câu đầu tiên cậu đã đem chuyện xa xẩm xa xâm từ thuở nào rồi ra bới móc tôi vậy hả? Hừ… Thực sự là phân biệt đối xử quá rõ ràng!" Anh dang tay ra với cô: "Nói thật đi, cậu có nhớ tôi không? Đến đây, đến đây, ôm một cái nào."
"Tại sao tôi phải nhớ cậu chứ?" Cô cười như không cười, mặc dù nói vậy, nhưng ngay khi anh dang tay ra, cô đã lập tức ôm chặt lấy anh.
Lê Cửu Lạc nói vào bên tai cô: "Tương Mi, tôi rất nhớ cậu."
Không quá phận, cũng không quá vội vàng, trong bầu không khí đoàn tụ lâu ngày gặp lại này, vừa đúng mực.
"Chào mừng về nhà." Cô mỉm cười nói.
Trong lòng Lê Cửu Lạc khẽ thở dài.
Ba người họ đơn giản nói mấy câu, Hứa Tương Mi dẫn họ ra ngoài, dọc đường đi tránh không khỏi cười nói không ngừng.
Khi về đến nhà thì mưa cũng đã tạnh, người giúp việc vừa vặn nấu xong món cuối cùng. Mọi người đều nói về những chuyện cũ, thời gian cho một bữa ăn trôi qua rất nhanh.
Sau khi rời khỏi bàn ăn, Hứa Bồi và Lê Đình đi lên lầu vào thư phòng, có lẽ muốn thảo luận về việc gì đó. Trong đêm trọng đại như thế này, Hứa Cảnh Hành sau khi tiếp một cuộc điện thoại đã vội vã ra ngoài, không biết là có chuyện khẩn cấp gì.
Chỉ còn Hứa Tương Mi và Lê Cửu Lạc trong phòng khách. Lúc này anh mới chân chính quan sát cô thật kỹ, ở bên dưới ánh đèn, vẻ ngoài tinh tế của cô vô cùng rực rỡ, khiến trái tim anh tràn đầy vui vẻ. Mỗi một chỗ trên người cô là giấc mơ về đêm dài lưu luyến của anh, cuối cùng nó cũng đã trở nên chân thực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!