Cô bé lùi lại, Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi bước qua ngưỡng cửa tiến vào nhà.
Nơi này là nhà nếp, bên trong không có cửa sổ, trên tường có một lỗ tròn bằng lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, phải dựa vào một số ánh sáng mỏng xuyên qua đó mới thấy được tình hình bên trong.
Thứ lớn nhất trong căn bếp này là bếp lò sơ sài, nó đang phát ra ánh lửa đỏ, bên trên đặt một chiếc nồi được đậy bằng nắp gỗ, không có mùi nên không thể đoán được cô bé đang nấu gì.
Lại quan sát một chút, ngoại trừ tủ chén tồi tàn và một cái bàn gỗ ra thì không còn gì nữa cả, chỉ có bốn bức tường, nhưng rất sạch sẽ.
Chu Dịch lén liếc nhìn hai giáo viên này. Họ trông thật tuyệt, nhất định không phải là người tầm thường. Cô bé nhớ trước đây mình đã từng nhìn thấy những người như họ ở trên TV, cô bé hoàn toàn không sợ, chẳng qua là chỉ cảm thấy nghi ngờ.
"Thầy cô, đến đây ngồi đi." Chu Dịch giòn giã mời họ.
Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi theo sau cô bé đi đến một căn phòng khác. Chu Dịch mở cửa ra. Tạ Bách Ninh giúp cô bé đẩy ra hai cánh cửa gỗ, bên trong thoáng chốc sáng bừng lên.
Một cái bàn, bốn cái ghế dài, hai cái ghế thấp, hai cái tủ gỗ lớn, một cái cầu thang, một máy quạt thóc, hai cái ki, đồ hốt rác, cộng với một cái chổi đằng sau cánh cửa, tất cả đều là đồ đạc trong ngôi nhà chính này.
Chu Dịch lau những chiếc ghế thấp, đặt chúng trước mặt họ: "Mời thầy cô ngồi."
Hai bàn tay cô bé bị tê cóng, trên đầu ngón tay có hơi đen, là do làm nông mà thành.
Hai mắt Hứa Tương Mi đỏ hoe, cổ họng cô nghẹn lại, cảm thấy khó chịu.
Tạ Bách Ninh lặng lẽ siết chặt vai cô, kéo cô ngồi xuống, anh nói: "Cảm ơn cháu."
Hai má Chu Dịch hơi hồng: "Không cần phải cảm ơn đâu ạ."
Tạ Bách Ninh hỏi: "Bà cháu có nhà không?"
Cô bé sững người một lúc, rồi nhanh chóng cúi đầu: "Bà đi rồi."
Tạ Bách Ninh không hiểu: "Bà đã đi đâu?"
Cô bé trả lời: "Đã lên thiên đường."
Hứa Tương Mi chợt ngẩng đầu lên, Chu Dịch cúi đầu xuống, chỉ thấy khóe miệng của cô bé rủ xuống, vặn vẹo tay, trông vô cùng buồn bã.
Cô cau mày, hiệu trưởng và giáo viên của thôn Long Phượng không quan tâm đến đứa trẻ này sao? Rồi cô lại nghĩ về tình hình của trường, mọi người ai cũng đều gặp khó khăn, làm sao có thể giúp được người khác.
Hứa Tương Mi nắm lấy tay Chu Dịch, ánh mắt dịu dàng: "Em không có người thân nào khác sao?"
Cô bé rõ ràng là ngập ngừng, rồi lại lắc đầu, mím chặt môi.
Hứa Tương Mi kiên nhẫn nói: "Trẻ con không được phép nói dối."
Sau một lúc, Chu Dịch nói: "Cũng có một người cô, cô ấy… không thích em lắm, hai người đừng đưa em đến chỗ cô ấy."
Sau khi bà mất, trưởng thôn đã đưa cô bé đến nhà của cô. Cô rất tức giận, sắc mặt rất khó coi, hở một cái là lại đánh cô bé. Cô bé cũng bướng bỉnh, cũng có tôn nghiêm của mình, thà sống một mình.
Chu Dịch nghĩ, chỉ cần đợi đến khi mình trưởng thành, vậy thì tốt rồi.
Hứa Tương Mi sáng tỏ: "Cô ấy không tốt với em?"
Chu Dịch không trả lời.
Cô và Tạ Bách Ninh nhìn nhau, nhất định là người cô này đối xử với cô bé không tốt.
Hứa Tương Mi hỏi: "Em ở một mình sao có thể tự nuôi sống mình?"
"Em có thể nuôi lợn, trồng trọt, đợi khi đủ 16 tuổi, em có thể ra ngoài làm thuê…" Chu Dịch trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!