Kể từ sau lời thú nhận sâu sắc đêm đó, đã nhiều ngày Hứa Tương Mi không gặp được Tạ Bách Ninh.
Cũng tại cô cả. Sau khi đem toàn bộ những điều muốn nói nói xong thì cơn say cũng bắt đầu bộc phát, mà cánh tay anh thì lại quá ấm áp, cô thoáng cái đã ngủ mất tiêu. Ngày hôm sau tỉnh rượu, kết quả lại không nhớ mình đã ngủ lúc nào. Cô chỉ muốn vã vào mặt mình hai cái tát. Mà chuyện này cũng thôi không nói đến làm gì. Nhưng…
Ít nhất, phải biết được câu trả lời của anh đã chứ!!!
Ông trời cũng thật khéo trêu người, Tạ Bách Ninh tạm thời được trường cử đi công tác. Sau khi thức dậy, cô chỉ nhìn thấy một tờ giấy ghi chú rất đơn giản và rõ ràng, trên đó viết: "Tương Mi, tôi đã đến thành phố H, xe của em vẫn còn ở quán bar, đừng quên đến lấy về."
Cô không quan tâm đến nơi đỗ xe! Hứa Tương Mi thực sự là khóc không ra nước mắt, muốn nói chuyện yêu đương sao lại khó đến vậy!
Nhưng cũng không phải là không có tin tốt.
Đầu tiên là Khương Hân gửi tin nhắn chúc mừng. Hai người trong nhà họ Tạ không phản đối chuyện này.
Thứ hai, Hứa Bồi cũng hỏi đến. Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, cô dứt khoát ngã bài. Hứa Tương Mi nói với ông rằng, hoặc là cô gả cho Tạ Bách Ninh, hoặc là đời này cô sẽ không lấy chồng, khiến ông không nói nên lời. Mặc dù vẫn không hoàn toàn đồng ý, nhưng về cơ bản đã không có vấn đề gì lớn nữa. Còn đối với một số vấn đề nhỏ lẻ, sau khi mối quan hệ được xác định, đương nhiên là để cho Tạ Bách Ninh tự mình giải quyết.
Ngoài ra, Hứa Tương Mi cũng mơ hồ phát hiện ra rằng, không phải Tạ Bách Ninh hoàn toàn không có tình cảm gì với cô. Nói tóm lại, dù sao thì cô cũng vô cùng tự tin, Tạ Bách Ninh vốn được định sẵn là thuộc về cô.
Những sai lầm trước đây đều là bàn đạp cho sự kết hợp của sau này.
Tương tự, Tạ Bách Ninh, người đang đi công tác ở thành phố H, cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Trong đầu anh vẫn cứ luôn nghĩ đến tình cảnh của đêm đó, và những gì cô nói, anh thậm chí còn có thể đọc nó một cách thuộc lòng. Tạ Bách Ninh chưa từng nghĩ đến, với tình trạng không nhận được hồi đáp, trong khoảng thời gian mười năm, một người sao lại có thể thích một người khác một cách cố chấp như vậy, thậm chí là không có dấu hiệu dừng lại.
Cô trong sáng và nhiệt tình, đem trái tim chân thành dành hết cho anh.
Anh cảm động, kích động và có cả xúc động. Một câu thích của cô đã tạo ra một làn sóng lớn trong lòng anh. Đã bốn ngày rồi, nhưng anh vẫn không thể nào kiềm chế được sự bình tĩnh.
Tạ Bách Ninh nhắm mắt lại, trong tâm trí anh đều là hình ảnh tràn đầy sự tự tin, hoặc là thở dài, hoặc là mềm mại, hoặc là thút thít nỉ non của cô, hàng ngàn cử chỉ, mỗi một mặt đều khiến trái tim anh đập điên cuồng hơn.
Và, còn có những lời tỏ tình khác nhau của cô nữa, cứ văng vẳng bên tai anh, không thể nào xua đi.
"Em thực sự thích anh."
"Anh có muốn làm bạn trai của em không?"
"Em phải gả cho anh, hơn nữa không phải anh thì sẽ không lấy chồng."
"Bách Ninh, em yêu anh."
Những lời này, khi mới nghe thì nghĩ rằng nó không hề nghiêm túc, hoặc là không thể tin được. Bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy nó đặc biệt tuyệt vời, đặc biệt dễ nghe, đến mức không thể kìm lòng được.
Tạ Bách Ninh đột nhiên hiểu ra, thay vì nói rằng anh không lạc quan về mối quan hệ của họ, không bằng nói chính anh đã vô thức trốn tránh phần tình cảm này.
Dù sao thì, khi nhìn thấy bức thư trong di vật của Ôn Bội, những ẩn tình trong đó đã khiến anh tuyệt vọng một thời gian. Anh nghĩ rằng hai người quá cách biệt về tuổi tác, sự yêu thích này chỉ là tình cảm cố chấp nhất thời, cuối cùng rồi sẽ nhạt dần, cho đến khi hoàn toàn phai mờ.
Hứa Tương Mi đã hoàn toàn lật đổ quan niệm của anh.
Anh nằm trên chiếc giường êm ái của khách sạn và nhìn ra ngoài. Bầu trời phía trên rải rác những ngôi sao. Bất chợt, dường như anh trông thấy đôi mắt sáng ngời và tỏa sáng rực rỡ của cô, anh cứ như người bị mắc kẹt, nhất thời mất đi hô hấp.
Tạ Bách Ninh biết rất rõ rằng mình đã chìm đắm, và cũng đã thông suốt.
Một ngày mới, một cuộc sống mới, anh đang rất mong chờ.
Tạ Bách Ninh nhắm mắt lại, anh thực sự muốn quay lại Thành phố A ngay lập tức. Anh thực sự rất muốn gặp cô.
Trên thực tế, sau khi trở lại thành phố A, Tạ Bách Ninh đã không gặp được Hứa Tương Mi như mong đợi, bởi vì cô đã theo câu lạc bộ điện ảnh và tình nguyện viên của trường đến một ngôi làng miền núi xa xôi nghèo khó ở huyện Lâm.
Một trường có hàng trăm năm danh giá như Đại học A, ngoài những thành tựu trong việc bồi dưỡng ra những sinh viên xuất sắc, cũng không thiếu những nỗ lực trong việc thúc đẩy các hoạt động từ thiện xã hội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!