Trông cô có vẻ không được thoải mái, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi môi đỏ khẽ hé mở, hô hấp thoáng dồn dập.
Tạ Bách Ninh thở dài trong lòng, anh bước đến trước mặt cô, cúi xuống ôm lấy người, nhẹ nhàng nâng lên.
Hứa Tương Mi bỗng chốc hé mắt nhìn, ánh mắt cô mơ mơ màng màng, nhất thời không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh. Cô lộ ra thái độ cảnh giác, bắt đầu vùng vẫy: "Anh đang làm gì vậy? Để tôi xuống ngay."
Anh siết chặt hai cánh tay lại, một tay ôm lấy chiếc eo mềm mại, một tay giữ lấy bàn chân thon thả của cô, khuôn mặt đầy bất lực: "Tương Mi, yên nào!"
Cô sững người, tay chân cứng đờ lại giữa không trung, cả người trong trạng thái căng thẳng. Giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng này, anh đến đây?
Hứa Tương Mi bắt lấy áo trước ngực anh, hỏi: "Bách Ninh?"
"Ừ, là tôi."
Cô ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi trong yên bình.
Tạ Bách Ninh rũ mắt nhìn xuống. Người phụ nữ trên tay anh bỗng trở nên mềm mại và im lặng, điều này khiến anh cảm thấy rằng cô rất ỷ lại vào mình, không khỏi cong môi lên.
Vệ sĩ của quán bar một mực âm thầm chú ý đến Hứa Tương Mi. Họ biết rất rõ danh tính của người vừa mới đến này, nên cũng không ngăn cản mà lặng lẽ tản ra.
Ra khỏi quán bar, không khí lạnh đột ngột ập đến, Hứa Tương Mi tự giác rúc vào ngực anh, toàn bộ khuôn mặt cũng vùi vào đó. Tạ Bách Ninh hơi bước chậm lại, trong mắt nổi lên ý cười.
Anh ôm cô bước nhanh ra xe, nhẹ nhàng đặt cô vào ghế ngồi, thắt dây an toàn.
Tuy nhiên, hai tay của Hứa Tương Mi vẫn cứ một mực siết chặt lấy áo của anh, không chịu buông ra. Tạ Bách Ninh cúi người giữa chừng trong xe, đi không được, mà ở lại cũng không xong.
Hơi thở của Hứa Tương Mi cứ luôn phả vào mũi của anh, mùi cồn nồng đậm cùng với hương thơm thoang thoảng, truyền đến hơi ấm, như có như không trêu chọc anh.
Ánh sáng trong mắt Tạ Bách Ninh sâu hút, đột nhiên anh cảm thấy nóng bừng, cổ họng cuộn lại, không thể giải thích được muốn… hôn lên đôi môi hồng xinh đẹp của cô.
Anh vội vàng gỡ đôi bàn tay giống như ngọc bích này ra, cố tình phớt lờ nỗi đau của cô, thậm chí đâm sầm vào đỉnh xe khi cố thoát ra. Anh đành phải nhịn đau, nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Những cơn gió lạnh xen lẫn với cơn mưa lạnh lẽo lất phất trước mặt, lạnh thấu tận xương, Tạ Bách Ninh ổn định lại cảm xúc rồi mới đi vòng qua bên kia ngồi vào trong xe.
Thủ phạm hoàn toàn không hề hay biết, cô đã tìm được cho mình một tư thế thoải mái, an ổn đi vào giấc ngủ. Khóe miệng Tạ Bách Ninh co giật, vừa rồi anh khẩn trương như vậy làm gì?
Tạ Bách Ninh khởi động xe, tiếng động cơ vang lên đã đánh thức cô, hai quả bóng nhỏ dưới lông mày Tương Mi chuyển động. Cô mở mắt ra, kéo chiếc áo len cao cổ.
Tạ Bách Ninh nhìn cô: "Em khó chịu sao?"
Hứa Tương Mi lắc đầu, nheo mắt lại hỏi anh: "Đưa em về nhà?" Thái độ có hơi miễn cưỡng.
Sắc mặt Tạ Bách Ninh trầm xuống, giọng anh như băng trong tủ đá: "Còn chưa uống đủ?"
Cô run rẩy: "Lạnh quá…"
Anh đen mặt lại, khi không lại đi so đo với con ma men này làm gì không biết nữa? Sau khi tăng nhiệt độ của điều hòa lên, anh lại bắt đầu đổ mồ hôi. Anh cầm vô lăng bằng một tay, tay kia thì cởi áo khoác ra một cách khó khăn.
Hứa Tương Mi đột nhiên xoay qua nói: "Em không về nhà đâu."
Tạ Bách Ninh ngạc nhiên: "Sao vậy?"
"Dù sao thì em cũng không muốn về nhà." Cô vừa nói, vừa chồm qua ôm lấy cánh tay anh, khẽ lắc.
Tạ Bách Ninh nhanh chóng rút tay ra, thấp giọng mắng: "Đừng gây rắc rối, nguy hiểm."
Cô rút tay lại, cúi đầu xuống, hai bàn tay vặn vẹo, cách hành xử như một cô bé, trầm mặc không nói gì, cứ như là bị tủi thân lắm vậy.
Điều này không giống với tính khí thường ngày của cô. Tạ Bách Ninh ngạc nhiên. Anh hắng giọng, nhỏ nhẹ nói: "Sao em lại không muốn về nhà? Sợ bị mắng vì uống quá nhiều?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!