Chương 21: (Vô Đề)

Thứ bảy, Hứa Tương Mi lười biếng cuộn tròn ngủ trong ổ chăn của mình, trong phòng có máy lạnh, hai gò má cô trắng hồng, hô hấp nhẹ nhàng.

Điện thoại ở trên ghế sofa bên ngoài vang lên liên hồi, nhưng người bên trong lại ngủ rất say. Cuối cùng cũng kết thúc, điện thoại rơi vào im lặng.

Đợi đến khi Hứa Tương Mi tự mình thức dậy, đã là mười giờ. Cô ngồi dậy và duỗi eo, sau đó nằm xuống nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc, rồi mới mang đôi dép màu xanh mà Tạ Bách Ninh mua bước ra ngoài.

Màn hình điện thoại di động đang sáng. Cô cầm lên nhìn. Tất cả năm cuộc gọi nhỡ đều đến từ Ôn Trường Đình. Ngay lập tức, Hứa Tương Mi cảm thấy tâm tình của mình không được tốt, cô có phần do dự, nhưng vẫn gọi lại.

Người trả lời điện thoại là Ôn Bội, giọng nói của cô ấy nhỏ nhẹ và dịu dàng, nghe có vẻ thận trọng: "Tương Mi?"

Hứa Tương Mi hạ khóe miệng xuống, cô cũng đâu phải là thảm họa hay thú dữ gì?! Hỏi: "Có chuyện gì?"

Cô bước vào phòng tắm, mở loa ngoài của điện thoại rồi đặt nó trên bồn rửa tay, bóp kem đánh răng, đánh răng.

Ôn Bội hít một hơi thật sâu, nói: "Tình hình của bà ngày càng tệ. Bác sĩ nói với mình là sợ bà không thể qua khỏi Tết Nguyên Tiêu. Cậu có thể đến bệnh viện gặp bà một lần được không?"

Hứa Tương Mi lỡ tay, bàn chải đánh răng chọc vào nướu, thành công khiến khuôn mặt thanh tú của cô trở nên nhăn nhó. Cô phun bọt trong miệng ra, hỏi: "Sao lại như vậy? Không thể hỗ trợ bằng glucose sao?"

Ôn Bội nghẹn ngào nói: "Bà quá đau đớn, thân thể không thể chịu đựng được nữa. Đêm qua, bà đã nhắc đến những chuyện khi còn bé của chúng ta…"

Trái tim của Hứa Tương Mi nhói lên, cứ như thể chúng đang bị bóp và siết chặt trong lòng bàn tay, đau đớn bùng phát từng cơn. Cách đây không lâu, cô đã từng lén Ôn Bội và Ôn Trường Đình đến gặp bà. Khuôn mặt bà xanh xao vàng vọt, hai má lõm sâu, cơ thể gầy trơ xương. Cô nhìn mà cảm thấy rất buồn, sau khi bí mật đến thăm bà hai lần, về sau cô không dám đến bệnh viện nữa.

Mặc dù vậy, Hứa Tương Mi vẫn chưa từng nghĩ rằng, bà không thể sống qua được Tết Nguyên Tiêu. Bây giờ đã là tháng mười hai, nếu tính ra thì chỉ còn không quá ba tháng nữa.

Cô nhớ lại lúc trước bà còn khỏe mạnh, bộ dạng bà mỉm cười ân cần khác xa so với sự khốn khổ của hiện tại, nó gần như là một thế giới hoàn toàn tách biệt. Cô cảm thấy khó chịu, nháy mắt, nước mắt đã lăn dài.

Ôn Bội lại khẩn cầu: "Tương Mi, đến gặp bà đi, bà rất nhớ cậu."

Hứa Tương Mi "Ừ" một tiếng, "Tôi sẽ đến ngay."

Ôn Bội trịnh trọng nói: "Cảm ơn cậu." Cô ấy đợi, nhưng lại không nhận được bất kỳ sự phản hồi nào, Hứa Tương Mi đã gác máy.

Hứa Tương Mi lau mắt, lấy nước lạnh vỗ lên mặt, cho đến khi hai má tê cứng, cô mới mạnh tay với lấy bàn chải đánh răng.

Sinh, lão, bệnh, tử, đây đều là những điều hết sức bình thường trên thế giới này, bất kể là đúng hay sai, cô đã trải qua hai lần đối mặt và vẫn còn cực kỳ sợ hãi. Điều này có nghĩa là, sinh mệnh rất ngắn ngủi, ai rồi cũng sẽ vĩnh viễn rời bỏ ta, từ nay về sau, trời nam đất bắc. Cô có thể hiểu, nhưng lại không thể dằn được nỗi sợ hãi của mình.

Sau khi đi xuống lầu, Hứa Bồi đang ngồi trong phòng khách đọc báo, Hứa Tương Mi chào ông rồi đi ra ngoài.

Hứa Bồi gọi cô lại: "Chân con đã khỏi chưa?"

Hứa Tương Mi cũng không nhìn lại, cô nói: "Dạ, gần như đã tốt hơn rồi ba."

Hứa Bồi nói: "Đến đây, ba có vài điều muốn hỏi con."

Hứa Tương Mi lấy từ trong tủ giày ra một đôi giày đế bằng: "Ba, để lúc khác rồi nói, bây giờ con có việc phải ra ngoài ngay."

Trước khi Hứa Bồi có thời gian để nói bất cứ điều gì, cô vội vã ra khỏi cửa, để lại một tiếng "rầm" lớn. Hứa Bồi mỉm cười cất tờ báo đi, ông luôn cảm thấy những tin đồn bên ngoài dường như không có căn cứ, rõ ràng là đang nói bậy!

Hôm nay mưa đã nhỏ hơn nhiều, thời tiết vẫn còn âm u như mọi khi. Nghĩ đến tin xấu về bà, tâm trạng của Hứa Tương Mi cũng không khỏi u ám. Hai ba giờ sau, chiếc xe đã lái thẳng vào bãi đậu xe của bệnh viện cổ trấn. Cô khóa xe, cầm theo một bó hoa cẩm chướng đi đến phòng bệnh.

Ôn Bội và Ôn Trường Đình đang ở bên trong. Ánh mắt của Hứa Tương Mi hờ hững lướt qua bọn họ. Ôn Bội muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Ôn Trường Đình nắm lấy vai cô ấy, siết chặt.

Hứa Tương Mi đi đến chỗ của bà. Cô đặt bó hoa lên đầu giường, mở miệng nói chuyện mà cổ họng cứ như bị chặn lại: "Bà ơi…"

Bàn tay gầy và xanh xao của bà được cắm kim truyền, nước lỏng glucose được vận chuyển từng giọt trong ống dẫn, rất chậm.

Bà nhìn thấy Hứa Tương Mi, ánh mắt lóe sáng lên, nhưng rất nhanh đã tắt đi. Bà cử động các ngón tay, nói với giọng khàn khàn hết sức khó khăn: "Tương Mi… Đến rồi…"

Giọng nói của bà như cát vàng phủ trên sa mạc, khô cằn và thô ráp, nào có một nửa sự dịu dàng của quá khứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!