Sân khấu tráng lệ và sự hối hả xung quanh như bị nhấn vào một cái công tắc, tất cả mọi thứ đều bị ẩn đi, lúc này trong mắt của Tạ Bách Ninh chỉ có Hứa Tương Mi.
Khuôn mặt cô lấp lánh ánh nước, đôi mắt cô sáng như những vì sao, và cái nhíu mày của cô đẹp không khác gì những bông hoa đào dưới ánh nắng mùa xuân.
Giống như màn đêm ở thị trấn Bình Cẩm, âm thanh giông bão ngoài cửa sổ dừng lại trong giây lát, bên tai chỉ còn lại giọng nói trong trẻo và mềm mại của cô.
"Anh không có cảm giác gì với em sao?"
"Bách Ninh, hãy thử thích em đi."
Trong hai khoảnh khắc ấy, nhịp tim của anh đều giống hệt nhau, đập một cách dữ dội, như thể không phải là của chính anh, và anh hoàn toàn không quen với điều đó.
Cả thế giới trước mắt dần trở thành hư vô, mà cô thì lại ngày càng rõ ràng hơn, không khác gì một hình xăm được in trên ngực, hòa lẫn với xương và thịt, không thể xóa nhòa.
Ý thức chủ quan của anh muốn từ chối, nhưng sâu thẳm bên trong, anh bất giác không thể thốt nên lời. Tạ Bách Ninh âm thầm thở dài, bước lên sân khấu.
Cô bé đàn em mừng muốn phát khóc, đôi môi khẽ run run, cô ấy thầm nghĩ, hôm nay cô ấy may mắn đến nỗi sắp nổ tung luôn rồi.
Tạ Bách Ninh cởi áo khoác ra, Hứa Tương Mi thuận tay cầm lấy, trên áo có độ ấm trên người anh, cô vắt nó lên khuỷu tay mình.
Tạ Bách Ninh cầm chiếc áo khoác trong tay Khương Hân, mặc nó vào. Mặc dù là thiết kế rộng rãi, nhưng khi mặc vào vai lại có hơi chật, khiến anh cảm thấy không được thoải mái.
Hứa Tương Mi đứng ở một bên nhìn anh, ánh mắt chứa đựng ý cười, mà ở bên dưới sân khấu, những tiếng hò hét của sinh viên vang lên hết lần này đến lần khác, ánh mắt cũng sáng bừng.
Dường như, cũng không tệ.
Người dẫn chương trình khuyến khích những người bên dưới, một lần nữa đề nghị hai giáo sư đi catwalk trong chương trình, vậy là mọi người lại bắt đầu bồn chồn.
Tạ Bách Ninh cười, loại cảm thụ được đề cao này cũng không tệ lắm.
Hứa Tương Mi đưa áo khoác của Tạ Bách Ninh cho Khương Hân rồi quay lại sân khấu cùng anh. Cô nhỏ giọng nói với anh: "Lát nữa anh nhớ nắm tay em."
Tạ Bách Ninh ngẩn người, cô đưa tay ra, những ngón tay mảnh khảnh của cô tinh tế như mỡ ngọc, anh hơi ngập ngừng, nắm lấy, cảm giác rất mềm.
Hứa Tương Mi nắm ngược lại tay anh, hai người xoay người lại, mỉm cười đối mặt với khán giả và đi về phía họ. Trong vài phút ngắn ngủi đó, Hứa Tương Mi không thể nhìn hay nghe thấy bất kỳ điều gì, lòng bàn tay cô truyền đến nhiệt độ nóng rực, như có điện trường chạy dọc khắp cơ thể, ngay cả máu cũng nóng lên.
Mãi đến khi nhiệt độ trong tay đột nhiên biến mất, cô mới bình tĩnh và cuộn tròn những ngón tay lại, cố gắng giữ lấy sự ấm ấp này.
Tạ Bách Ninh mặc áo khoác vào, ngồi lại ghế ban giám khảo trong tiếng vỗ tay.
Toàn bộ loạt quần áo được một công ty mua lại với giá cao ngay tại chỗ, trở lại hậu đài, cô bé đàn em vui đến nỗi như muốn bay lên cao, tỏ vẻ sau khi kết thúc sẽ mời mọi người ăn tối. Nhóm người mẫu đều là những cô gái khoảng hai mươi tuổi, rất hăng hái, ngay lập tức hưởng ứng.
Ban đầu Hứa Tương Mi không hứng thú cho lắm, nhưng đột nhiên lại nghe thấy cô bé đàn em nói: "Chúng ta mời giáo sư Tạ đi cùng, mọi người thấy sao?"
Cô nhướng mày, từ từ lau đi lớp son môi tươi sáng.
Có người nói: "Tất nhiên là được rồi, nhưng mình nghĩ giáo sư Tạ sẽ không đồng ý đâu."
Cô bé đàn em nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, chấp hai tay trước ngực năn nỉ Khương Hân: "Đàn chị, nhiệm vụ khó khăn này xin giao lại cho chị."
Bàn tay đang tẩy trang của Khương Hân thoáng run lên, cô ấy nói: "Chuyện này giao cho giáo sư Hứa của mấy đứa sẽ phù hợp hơn."
Cô bé đàn em chưa biết mối quan hệ giữa Khương Hân và Tạ Bách Ninh. Cô ấy chỉ nghĩ rằng những người có vẻ ngoài xinh đẹp sẽ dễ mời người hơn. Sau khi nghe được điều này, cô ấy suy nghĩ một chút, gần đây hai vị giáo sư này có rất nhiều tin đồn, vì vậy lại cười hì hì chuyển sang nhìn Hứa Tương Mi.
Còn chưa kịp nói gì, Hứa Tương Mi đã nói trước: "Chị giúp em."
Trước sân khấu, Tạ Bách Ninh rất chuyên tâm vào việc chấm thi, nhưng những bộ sưu tập thời trang tiếp theo không có điểm sáng nào cả, rất nhàm chán. Lúc này, điện thoại di động trong túi quần anh rung lên. Anh lấy ra xem, là tin nhắn của Hứa Tương Mi: Sau khi kết thúc cùng đi ăn tối đi, nhà thiết kế mời khách, anh không được từ chối đâu đó.
Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc, nhấn một chữ "Được", gửi đi, cất điện thoại vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!