Chương 16: (Vô Đề)

Bầu trời hôm nay âm u, xám xịt, nhưng lại không chịu mưa.

Mà những ngày nhiều mây thì lại rất thích hợp để xem phim tại nhà.

Hứa Tương Mi và Khương Hân đã chọn một bộ phim của Iran. Cảnh mở đầu rất dài, trên màn hình lớn, một người thợ đóng giày già đang luồn kim xỏ chỉ.

Trên mặt đất được phủ một tấm chăn len dày ấm áp và mềm mại. Họ khoanh chân ngồi ở trên đó, ở giữa đặt một số trái cây và đồ ăn vặt, rất tiện nghi.

Hứa Tương Mi ôm một quả bưởi lớn ở trên đùi, vừa lột vỏ vừa hỏi Khương Hân: "Chị bình thường rảnh rỗi quen rồi, đôi khi cũng quên luôn ngày làm việc, lúc sau mới nhớ hôm nay là thứ hai. Cuối cùng thì em cũng thông suốt rồi? Không đi làm nữa?"

Khương Hân vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, trả lời: "Cuối tuần phải tăng ca để đuổi kịp hạng mục, hôm nay em nghỉ."

Hứa Tương Mi nhướng mày hỏi: "Không mệt à? Tạ Bách Hành không có cấm em đi làm?"

Khương Hân cười nói: "Đã đề cập qua một lần, em không đồng ý, anh ấy tôn trọng sự lựa chọn của em."

Hứa Tương Mi gật đầu, cô ngước mắt lên, trong phim, một cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi tồi tàn đang đứng ở trước cửa, bên trong truyền ra tiếng la mắng giận dữ: "Cậu bé bị sao vậy?"

"Làm mất giày của em gái, nhà họ rất nghèo, không có tiền mua giày mới nên sợ bị đánh."

Hứa Tương Mi tách đôi quả bưởi ra, đưa một nửa cho Khương Hân, nói: "Thật đáng thương, đôi mắt của cậu bé rất trong trẻo…"

"Hôm qua anh cả cũng đã cho bọn em rất nhiều." Khương Hân bẻ một miếng: "Rất ngọt."

Hứa Tương Mi cong khóe miệng lên, có chút nghiền ngẫm: "Đúng vậy, rất ngọt."

Cô nhớ đến biểu cảm kinh ngạc của anh ngày hôm qua khi ăn nửa múi bưởi kia, cảm thấy rất thú vị, lúc sau cô lại đút cho Tạ Bách Ninh, nhưng có thế nào anh cũng từ chối, nhất quyết tự tay mình cầm ăn.

Trông hơi… vụng về và đáng yêu.

Hiếm khi thấy được bộ dạng như vậy của anh.

Hứa Tương Mi cắn một miếng, bĩu môi, không ngọt như ngày hôm qua.

Bộ phim dần dần được hé lộ, ống kính cũng được thu hẹp lại, từ một đôi giày bị mất nói lên mối quan hệ anh em ấm áp và cảm động.

Trong phim, cuộc sống của trẻ em nghèo và trẻ em giàu khác nhau một trời một vực, nhưng ánh mắt của hai anh em ấy vẫn luôn non nớt và thuần khiết. Họ nghèo, nhưng họ không vì cái nghèo mà đánh mất lòng tốt, sự khoan dung và lòng biết ơn của mình.

Ở cuối cảnh, cậu bé ngâm chân mình trong nước, một đàn cá vàng bơi đến bên chân cậu bé, rất có thiện ý.

Đây không phải là một bộ phim đẫm nước mắt. Sau khi xem nó, trong lòng có cảm giác trầm lắng và vô cùng mềm mại.

Xem phim xong thời gian vẫn còn khá sớm. Hứa Tương Mi và Khương Hân nhàn đến phát chán, dứt khoát kéo nhau đi ra ngoài mua sắm. Nói về họ, hai chị em chỉ mới quen nhau được vài tháng, bởi vì đàn ông nhà họ Tạ mà kết duyên, sau này thường hẹn nhau xem phim, và rồi nhanh chóng trở nên thân thiết, còn hận là không gặp nhau sớm hơn.

Khương Hân còn thuận tiện mua quần áo cho Tạ Bách Hành. Lúc đầu Hứa Tương Mi chỉ là định xem chơi thôi, nhưng khi nhìn thấy chiếc áo khoác cashmere màu cam và trắng nhạt sáng, cô kéo Khương Hân: "Chiếc áo này thế nào?"

Khương Hân nói: "Nhìn vào có phong cách nước ngoài, rất văn nghệ, nhưng Bách Hành mặc cái này không hợp."

Hứa Tương Mi mỉm cười xoa cằm: "Còn Bách Ninh thì sao?"

Khương Hân suy nghĩ một lúc, nói: "Anh cả có thể mặc, nhưng màu sắc của chiếc áo này quá khoa trương. Đa số quần áo của anh ấy đều là màu đen, trắng và xám."

Hứa Tương Mi nói: "Có sao đâu, anh ấy cũng nên thử thay đổi một chút."

Cô đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng của anh khi mặc chiếc áo này vào, ắc hẳn sẽ giống như những từ trong câu thơ "Ngọc sơn thượng hành, quang ánh chiếu nhân".(Editor: Đây là câu thơ mà người Trung Quốc xưa dùng để ca ngợi vẻ đẹp của Bùi Khải (), lúc bấy giờ chàng có danh hiệu là Ngọc Nhân (), có nghĩa là trông như ngọc, rất hiền lành, trắng trẻo, thanh tú, là một mỹ nam điển hình, cao ráo, tướng mạo khôi ngô, mặc quần áo thô ráp cũng rất phi thường.

Người thời ấy ca tụng chàng: "Kiến Bùi Khải tắc, Ngọc sơn thượng hành, quang ánh chiếu nhân." Chỉ cần gặp được chàng, người trước mặt giống như được tạc ra từ ngọc, như người đi trên núi Ngọc, rạng ngời. Sở dĩ chàng nổi danh như vậy không chỉ bởi vì vẻ ngoài dịu dàng, thướt tha như ngọc, mà quan trọng hơn là vì phong thái cũng thanh thoát như ngọc, ăn nói rất có phong độ. Nguồn Baidu.)

Khương Hân tò mò: "Chị định mua nó cho anh cả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!