Chương 12: (Vô Đề)

Ở một địa phương nhỏ như thế này, bản đồ điều hướng trên xe mất đi tác dụng của nó. Theo chỉ dẫn của Hứa Tương Mi, chiếc xe rẽ vào một góc rẽ, hai phút sau, họ lái vào đường chính của trấn Bình Cẩm.

Nơi này là một thị trấn cổ ngàn năm tuổi, khắp nơi đều là những con hẻm và đường ruộng, có những con mèo hoang đang nằm ở trên tường gạch, thỉnh thoảng kêu lên. Còn có những ngôi nhà gỗ cũ đầy hơi thở lịch sử, không những không bị phá hủy mà trái lại vẫn giữ được những đặc trưng vốn có.

Có lẽ là ngày họp chợ, trên đường phố rải rác rất nhiều người, thỉnh thoảng có ngôn ngữ địa phương truyền vào trong tai, rất náo nhiệt. Tuy nhiên, vì cũng đã gần đến buổi trưa, mọi người đều lục tục trở về nhà. Những người bán hàng rong ở hai bên đường cũng bắt đầu thu dọn quầy hàng của họ.

Hứa Tương Mi đã đặt chỗ ở trước. Cô chỉ vào tiệm tạp hóa cách đó không xa: "Từ đầu ngõ phía trước đi vào, chúng ta xử lý chỗ ở trước đã."

Tạ Bách Ninh đánh tay lái: "Chúng ta phải ngủ lại một đêm trong thị trấn?"

Cô nhìn sang: "Đúng vậy, dù sao thì cũng đến đây rồi, coi như đi du lịch một chuyến, em có mang đồ vệ sinh cá nhân cho anh rồi."

Tạ Bách Ninh nhìn cô, cũng không muốn so đo gì thêm cho mệt.

"Ngừng xe ở đó đi." Cô chỉ vào khoảng trống bên trái.

Tạ Bách Ninh lái xe vào, tắt máy.

Xuống xe, Tạ Bách Ninh cầm ba lô lên, nó khá nặng.

Hứa Tương Mi đi ở phía trước, nói: "Thật ra nơi này từng là rạp chiếu phim, nhưng sau đó bị phá hủy và xây dựng lại thành một khách sạn."

Anh hỏi: "Tại sao lại phá hủy đi? Kinh doanh không tốt?"

Cô nói: "Không phải, nghe nói việc kinh doanh rất tốt. Nhưng sau này phim kỹ thuật số và phim 3D trở nên phổ biến, rạp chiếu phim cũ đã bị lãng quên."

Tạ Bách Ninh gật đầu: "Mua kem que giá bốn xu vào rạp xem ca kịch kiểu mẫu, cho dù có là một thị trấn cổ thì cũng chỉ có thể trở thành hồi ức."

Hứa Tương Mi rất ngạc nhiên: "Anh cũng có trải nghiệm này?"

Anh mỉm cười: "Có một số ấn tượng, có lẽ lúc bốn hoặc năm tuổi gì đó, thời điểm đó cô còn chưa được sinh ra."

Lên đến tầng hai, cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đứng lên, nở một nụ cười ngọt ngào: "Chị Tương Mi."

Cô bé ngạc nhiên nhìn người mới đến: "Chị Tương Mi, sao chị lại thay đổi kiểu tóc rồi?"

"Trông đẹp không?" Hứa Tương Mi hỏi.

"Siêu đẹp!" Cô bé trả lời.

Hứa Tương Mi vui vẻ, bước đến xoa đầu cô bé: "Cuối tuần không đi học à?"

Giọng nói của cô gái nhỏ rất rõ ràng và sắc sảo: "Cấp hai không cần ạ, lên cấp ba thì sẽ không có ngày nghỉ cuối tuần nữa."

Hứa Tương Mi gật đầu cười, nói với Tạ Bách Ninh: "Em ấy là con gái của ông chủ, tên là Tiểu Lan."

Ánh mắt Tạ Bách Ninh xuất hiện ý cười dịu dàng, anh nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu Lan luôn cảm thấy người đàn ông đẹp trai này có hơi quen, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra người này là ai, vì vậy cô bé nói: "Hình như em đã từng gặp anh."

Hứa Tương Mi mỉm cười, khi đó Tạ Bách Ninh không có tinh thần như bây giờ. Họ chỉ ở trong khách sạn này một đêm, rồi chuyển đến một ngôi làng yên tĩnh khác. Năm đó chỉ gặp mặt một lần, không ngờ trí nhớ của cô nhóc này lại tốt đến vậy.

Tạ Bách Ninh sửng sờ, có chút kỳ lạ.

Hứa Tương Mi hỏi: "Vậy em có biết anh ấy là ai không?"

Tiểu Lan suy nghĩ, lắc đầu.

Hứa Tương Mi cười nói: "Chắc là em thấy anh ấy trông giống một ngôi sao nam nào đó rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!