Chương 10: (Vô Đề)

Đêm nay, Tạ Bách Ninh ngủ rất sớm, lại không nghĩ đến không hề bị mất ngủ giống như mọi khi.

Anh có một giấc mơ.

Trong mơ, Hứa Tương Mi đang ngồi giữa một đống đất sét làm gốm. Cô mặc một chiếc tạp dề màu xanh lá đậm, tay áo được kéo đến khuỷu tay, để lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết. Những ngón tay mảnh khảnh ấy phủ đầy bùn, trong lòng bàn tay là một cái chén vẫn chưa thành hình. Cô hơi cúi người xuống, ánh mắt tập trung, biểu cảm rất thành kính.

Mà anh thì đang dựa vào cửa, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, chăm chú nhìn cô. Khung cảnh trước mắt này khiến cho anh quá mức bàng hoàng. Trái tim trong ngực giống như một quả bóng bàn bị ném xuống đất, không kiểm soát được nảy lên, rơi xuống, nảy lên rồi lại tiếp tục rơi xuống, cứ lập đi lập lại như vậy.

Bộ dạng làm gốm của cô rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta có cảm giác muốn nghẹt thở.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại không tự chủ được lấy điện thoại di động ra và chụp lại cảnh tượng đó. Dường như cô đã phát hiện ra, ngẩng đầu lên mỉm cười với anh.

Thời gian như ngừng lại, tất cả mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ có nhịp tim anh là đập một cách điên cuồng.

Anh hiểu được rằng, "Nhất tiếu khuynh thành", có lẽ chính là hình dung chính xác nhất cho giờ phút này.

Giấc mơ này kéo dài rất lâu. Trong giấc mơ, anh và cô không có bất kỳ giao tiếp ngôn ngữ nào. Cô cứ lặng lẽ làm gốm, anh thì im lặng nhìn cô, thỉnh thoảng ánh mắt họ chạm vào nhau, cả hai đều hơi mỉm cười, rất ăn ý và hài hòa, thậm chí còn sinh ra vài phần lưu luyến, không hề cố kỵ.

Giấc mơ đẹp ấy khiến đầu óc Tạ Bách Ninh trở nên thật thư thái, anh ngủ một giấc thẳng đến sáng, tỉnh dậy cảm thấy cả người vô cùng thoải mái và dễ chịu. Giấc mơ này, nghĩ lại vẫn còn cảm thấy luyến tiếc.

Tạ Bách Ninh nằm ngơ ngác suy nghĩ một lúc, bên trong đôi mắt đen và sâu đầy gợn sóng, khóe miệng cũng vô thức mỉm cười. Ánh mắt vô tình nhìn thấy hai tấm vé đặt ở trên đầu giường, sắc mặt anh ngay lập tức thay đổi, đột nhiên cảm thấy thật bực bội.

Nhưng không thể làm mất mặt Tạ phu nhân được.

Trên bàn ăn sáng, Đái Duyệt không quên nhắc nhở anh: "Khu Giang Sơn, đường Ngô Đồng, vườn Ngô Đồng, đó là địa chỉ nhà của Ngô Vũ, con không được đến trễ, đừng để con gái nhà người ta phải chờ đợi."

Tạ Bách Ninh dạ một tiếng, vẫn thong thả ung dung dùng bữa.

Đái Duyệt giục anh: "Thời gian không còn sớm nữa, con ăn nhanh một chút đi."

Tạ Bách Ninh nâng cổ tay lên nhìn thời gian, lấy lệ nói: "Vẫn kịp."

Anh không quan tâm đến, Đái Duyệt cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể giương mắt nhìn anh. Tạ Vinh ngồi ở ghế chủ vị liếc mắt nhìn hai mẹ con họ, trong lòng thở dài, cũng không nói gì.

Sau khi ăn xong, Tạ Bách Ninh lau miệng nói: "Mẹ, chỉ lần này thôi, sau này đừng hẹn người khác cho con nữa, dù đó là ai, con cũng sẽ không gặp mặt."

Âm lượng của anh tuy nhỏ nhẹ, nhưng cũng thể hiện một sự dứt khoát rất rõ ràng.

Đái Duyệt nhíu mày, không vui nói: "Mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con, con không cảm kích thì thôi, nghe qua, ý là muốn trách ngược lại mẹ?"

Tạ Bách Ninh cười cười, nói: "Con không có ý trách mẹ, chỉ là về vấn đề tình cảm, con muốn tự mình quyết định."

Sắc mặt của Đái Duyệt hơi dịu lại: "Vậy thì con cũng nên tranh thủ một chút, ít nhất là hãy thể hiện một số động tĩnh để cho mọi người biết."

Tạ Bách Ninh nói: "Con đi đây."

Nói xong anh đứng dậy rời đi, lúc đi đến cửa, dường như anh nghe được Tạ Vinh nói một câu: "Bà thiệt là, vẫn còn quá nóng nảy, đừng ép Bách Ninh quá, dưa hái xanh sẽ không ngọt."

Thời tiết ngày hôm đó tốt hơn mọi ngày, có nắng, trời cũng ấm hơn một chút.

Tạ Bách Ninh cố ý đến muộn, cho nên khi anh đến bên dưới tiểu khu nơi Ngô Vũ sống thì đã là chín giờ, trễ nửa tiếng.

Ngô Vũ hoàn toàn không tức giận. Khi nhận được cuộc gọi của Tạ Bách Ninh, cô ấy vui như thể sắp bay tít lên trời. Anh thực sự đã đến, chỉ cần anh đến là tốt rồi.

Nhưng khi ngồi vào trong xe của anh, cô ấy không thể không nản lòng. Cô ấy đã dành ra ba tiếng đồng hồ để trang điểm cho mình thật đẹp. Vậy mà ánh mắt anh vẫn cứ bình tĩnh như nước, hoàn toàn thờ ơ với cô ấy.

Tạ Bách Ninh đợi cho đến khi Ngô Vũ thắt dây an toàn, khởi động xe.

Ngô Vũ nhìn sang Tạ Bách Ninh, một bên sườn mặt của khuôn mặt đẹp trai này trông có vẻ rất mềm mại, nhưng đôi môi mỏng lại mím chặt, mơ hồ cho thấy anh đang không được vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!