Trong nháy mắt người rắn xoay người, Lục Nguyên dùng cả tay chân lảo đảo bò dậy, canh chuẩn cơ hội chạy tới cửa động cách không xa, đáng tiếc còn chưa chạy được mấy bước thì mắc cá chân phải đã bị đuôi rắn lạnh như băng cuốn lấy.
"A!!"
Đuôi rắn quấn chặt cô đột nhiên dùng sức, cô liền bay vụt lên cao, lên độ cao mấy mét thì đuôi rắn đột nhiên rút ra, Lục Nguyên thét chói tai lọt thẳng vào trong hồ nước.
Giống như ngày hôm trước rơi xuống biển, cô vẫn không hề để phòng mà bị sặc choáng, chắc là chơi đủ rồi nên người rắn bơi quanh cô dừng lại, mười ngón tay thon dài đều đặn vớt cô lên rồi ôm vào lồng ngực trần trụi.
"Nguyên ~."
Giọng điệu lúc này của hắn đặc biệt nhẹ nhàng, trong đôi mắt xanh thẳm còn chứa ý cười, ngón trỏ tém lọn tóc ướt trên mặt Lục Nguyên ra, nhẹ nhàng hôn lên, thêm một cái ở trên mí mắt run rẩy đóng chặt của cô.
"Khụ khụ!"
Lục Nguyên nghiêng đầu muốn tránh hắn lại cảm thấy cả người đều không chút sức lực, nước hồ vào cả mũi lẫn miệng giống như đang ở trong phổi cô. Khó chịu khiến cô muốn nôn nhưng con người rắn đáng chết này lại bắt lấy cô không buông, nụ hôn càng lúc càng dồn dập.
Lưỡi rắn mang theo nhiệt độ cực cao, từng lần lưỡi rắn đưa ra lại liếm lên khuôn mặt cô, lướt qua gương mặt trắng bệch của Lục Nguyên, cuối cùng dừng lên đôi môi anh đào của cô mà chậm rãi liếm láp.
Hắn mơn trớn như thế dọa Lục Nguyên muốn khóc, liều mạng chịu đựng cơn ho khan từ cổ họng, sợ nếu mình mở miệng ra thì chiếc lưỡi rắn đáng sợ kia sẽ chui vào. Lần trước cô bị hắn hôn rách môi tận bây giờ còn sưng đau.
Dường như hắn cũng không vội, bàn tay bắt đầu dạo chơi trên chiếc lưng mảnh dẻ của cô, giống như đang tán tỉnh, vẽ trên chiếc eo mẫn cảm của cô một vòng tròn, Lục Nguyên không chịu nổi mà môi đỏ đang cắn chặt cũng phát ra một tiếng ngâm nga.
"Ưm."
Người rắn cười, thu lưỡi rắn khẽ liễm trên cánh môi, sau đó áp môi lên môi của cô, đôi môi mỏng mà gợi cảm, chậm rãi liếm liếm Lục Nguyên, thỉnh thoảng cũng lấy chiếc lưỡi lướt qua hàm răng đang đóng chặt của cô, kích thích khiến người không có chút kinh nghiệm yêu đương nào như Lục Nguyên phát run.
Bỗng nhiên, tay hắn theo eo cô mà chìm vào dưới mặt nước xanh, bàn tay hung hăng nhéo lên chiếc mông xinh xắn vểnh lên của thiếu nữ, lần này khiến Lục Nguyên lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi.
"A! Anh… Ưm!"
Hắn thừa cơ xông vào trong miệng cô, lại lần nữa đòi lấy hương vị ngọt ngào khiến hắn cuồng si, chiếc lưỡi thô dài đóng chiếm hết toàn bộ khoang miệng cô. Trong lúc Lục Nguyên vùng vẫy kịch liệt thì chiếc lưỡi rắn quấn chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô lại tỏa ra một mùi hương nồng đậm, cô buộc phải nuốt vài ngụm vào bụng.
"Ừng ực ~"
Quá nhiều chất lỏng rơi xuống cổ họng, cô ngửa đầu phát ra một tiếng vang rõ ràng, âm thanh nuốt nước đó không thể nghi ngờ đã khiến Lục Nguyên cảm thấy xấu hổ, cô dần dần đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé đẩy người rắn ra càng thêm dùng sức.
"Đi… ra!"
Chiếc váy ngủ đơn bạc đã trôi nổi trên mặt nước, sau khi người rắn rời khỏi miệng Lục Nguyên sắp hít thở không liền chuyển nụ hôn nồng nhiệt lên cổ cô, thậm chí ở giữa ngực.
"Không được! A ~ không được cắn, đau quá!"
Lưỡi rắn của hắn bất thình lình quấn lên bầu ngực trái của cô, gảy gảy chiếc bánh bao hồng nhạt ưỡn lên cao, cuối cùng còn dùng môi răng ngậm lấy nhũ hoa hồng nhạt rồi cắn nhẹ. Lục Nguyên cong eo lên như vòng cung theo bản năng, lại càng đẩy ngực vào sát miệng hắn hơn. Thật sự chịu không nổi nữa liền víu chặt mái tóc đen dài của hắn, muốn kéo cái đầu đang chôn trong ngực cô ra.
"Hu hu ~ đừng sờ lên nơi đó, xin anh, không cần sờ đâu mà!"
Tiếng khóc của Lục Nguyên đột nhiên trở nên thê thảm, bởi vì bàn tay chìm trong nước của người rắn đã từ trên mông thịt chuyển lên phía trước, cách lớp quần lót tơ tằm mà từng chút từng chút vuốt ve huyệt nhỏ của cô.
Cửa huyệt thỉnh thoảng bị chạm nhẹ cùng âm vật bị chọc phải khiến Lục Nguyên gặp kích thích không cách nào chống cự. Không lâu sau liền thấy thân dưới xuất hiện một cảm giác nóng ngứa kì dị, đó là một cảm xúc khiến cô thấy sợ hãi.
Trong mũi miệng lại xuất hiện mùi thơm kỳ lạ như lúc nãy người rắn tiến vào nữa, này mùi hương này dần dần khiến đầu óc của Lục Nguyên không còn tỉnh táo nữa, tay nhỏ ngăn cản người rắn cũng hết sức trượt xuống, giữa hai chân càng xuất hiện cảm giác khô nóng, khiến cô uốn éo vòng eo trong vô thức, đôi chân cũng quấn lên phần hông khỏe mạnh của của người rắn.
"Anh… Anh cho tôi… uống cái gì…"
Nóng quá! Cả cơ thể Lục Nguyên nóng nực và khó chịu, mặt đỏ lên, con ngươi ngập nước lúc thì mê mang, lúc thì tỉnh táo, mùi thơm lạ lùng trong mũi miệng càng ngày càng nồng nặc, cô không kịp nín thở, chỉ có thể hít từng hơi từng hơi.
"Là thứ có thể khiến em vui sướng, đừng sợ, tôi sẽ cho em một buổi tối tốt đẹp."
Người rắn đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói của hắn mát lạnh dễ nghe, nói một chuỗi tiếng Hán không còn bập bẹ nữa, ôm Lục Nguyên đang yếu ớt mất sức vào trong lòng, cười rồi hôn cái trán tràn đầy mồ hôi mỏng của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!