Chương 7: (Vô Đề)

"Nguyên Nguyên, anh vào đây."

Cho dù là lều của Lục Nguyên thì Tiêu Trì vẫn xuất phát từ lễ phép thông báo một tiếng, một hồi lâu sau mới mơ hồ nghe thấy tiếng của Lục Nguyên, anh có chút chần chờ xốc mành, khom lưng đi vào.

"Tiêu Cẩn? Sao em vẫn còn ở đây?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tầm nhìn trong lều không phải quá sáng, Tiêu Trì nhìn Tiêu Cẩn đang cầm ống nghe ngồi trên mép giường, nhíu nhíu mày, xuất phát từ bản năng của quân nhân thì tầm mắt của anh quét tới lui trên Lục Nguyên đang đắp chăn mỏng.

"Là anh à, không phải em đang lo lắng cho Nguyên Nguyên sao, thân thể em ấy vốn yếu đuối, lần này lại rơi xuống biển thì phải kiểm tra quan sát một chút chứ."

"Phải không? Làm phiền em rồi."

Lục Nguyên nằm ở trên giường, hốc mắt còn sưng đỏ không bình thường, nụ cười của Tiêu Cẩn lúc này giả không thể nào giả hơn ở trong mắt cô, may mắn… Tiêu Trì tới rồi.

"Anh Trì."

Tiêu Trì đang đặt hoa quả lên bàn, xoay người lại cười cười với Lục Nguyên: "Sao vậy Nguyên Nguyên?"

"Không… Không sao hết."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Nguyên miễn cưỡng nhấp nhấp miệng, Tiêu Trì đi đến bên cạnh giường của cô, Tiêu Cẩn dựa gần đó lúc này cũng thu lại nụ cười lúc nãy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô vừa sắc bén mà độc ác, giống như đang uy hiếp cô.

"Anh, đội chữa bệnh chỗ em còn có chút chuyện, em đi xử lý đây, nếu Nguyên Nguyên có gì không thoải mái thì nhớ nói cho em biết."

Tiêu Trì ném một quả lựu vào trong tay Tiêu Cẩn, vỗ vỗ vai anh ta, hơi hơi mỉm cười mà nói: "Được, em đi nhanh đi, anh đã xin nghỉ ngơi, sẽ ở bên đây chăm sóc Nguyên Nguyên."

Tiễn Tiêu Cẩn khỏi lều trại, hai anh em xoay người cùng lúc, ý cười nồng đượm vừa treo trên mặt cả hai đều biến đi mất, một người đi về phía trước còn một người về phía sau, bước chân ai nặng nề.

Lục Nguyên phát hiện, Tiêu Trì luôn có tính tình tốt lại giống như tức giận, thong thả đưa quả nho vào trong miệng, muốn nói lại thôi: "Anh Trì làm sao vậy?"

Từ khi anh tiễn Tiêu Cẩn về thì vẫn luôn ngồi ở đầu giường, không nói một lời mà nhìn dưới đất, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Hả? Anh không sao cả, chỉ đột nhiên nhớ tới có chút chuyện còn chưa dặn dò xong nên muốn trở về xem."

Tránh đi ánh mắt trong veo của Lục Nguyên, Tiêu Trì đột nhiên đứng dậy rời đi nhanh, Lục Nguyên ở phía sau còn gọi Tiêu Trì mà anh rời đi hề không quay đầu. Trong nháy mắt rèm cửa kia rơi xuống phấp phới thì quả nhỏ trong tay Lục Nguyên liền rơi xuống đất.

Anh ấy đã biết…

Suy nghĩ này khiến Lục Nguyên cực kỳ lo lắng, cho dù Tiêu Cẩn cũng chưa làm gì cô thì cô vẫn cảm thấy Tiêu Trì chắc chắn đã biết.

Hôm nay chắc chắn là ngày cô xui xẻo nhất, gặp sinh vật mới đáng sợ, bị khiếm nhã lại còn bị túm xuống biển sâu, tìm được đường sống trong chỗ chết lại xém chút đã bị Tiêu Cẩn biến thái kia cưỡng gian, khiến cô đau lòng nhất chính là… Tiêu Trì rõ ràng đã biết nhưng lại lựa chọn im lặng…

Hai ngày liên tiếp trôi qua, Tiêu Trì cũng chưa từng trở lại, trong lúc đó Tiêu Cẩn mang thuốc tới vài lần đều ngại Trâu Tuyền và Lục Tư Nam ở đấy nên cũng không có hành vi quá phận nào, cũng khiến Lục Nguyên đề phòng anh ta mọi nơi thở ra hơi thảo ra nhẹ nhàng.

Hòn đảo ban đêm có chút oi bức, Lục Nguyên đá văng tấm chăn mỏng trên người, cô lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được, đã 12 giờ khuya, ban ngày ngủ quá mức nên đêm tới hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào.

Nhắm mắt lại, âm thành truyền đến tai đều là tiếng ếch kêu và tiếng hót của loài chim không biết tên, ồn đến mức cô không thể nào ngủ được, đứng dậy phỉ thêm một chiếc áo khoác rồi cô chậm rãi ra khỏi lều.

Ở xa xăm thì cô thấy mờ mờ phòng nghiên cứu của ba còn sáng đèn, cô dừng chân một lát rồi đi đến hướng đó, trong lúc đến còn gặp được vài đội tuần tra, mấy vị đội trưởng đều nhắc nhở cô phải chú ý an toàn.

"Tôi đã biết, cảm ơn."

Từ nơi đóng quân đến khu nghiên cứu tạm thời cũng không xa lắm, hai bên đều có thể nhìn thấy nhau, chỉ là ở giữa có một khu rừng cây nhỏ, rừng cây thủy sam (*) rậm rạp chắc khoảng không quá 10m, chỉ cần đi qua đó là có thể tới khu nghiên cứu phía trên rồi.

(*) Thủy sam: là một loài thông lớn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!