Trở lại thủ đô, Lục Nguyên khôi phục lại cuộc sống mà mình từng có, hôn lễ giữa cô và Tiêu Trì cũng đã được lên ngày.
Trước kia Lục Tư Nam còn băn khoăn cô chưa đủ 20 tuổi, nói chỉ đồng ý đính hôn trước, giờ lại kiên định hơn người khác, trực tiếp cử hành hôn lễ.
"Wow, Lục tiểu thư xinh đẹp quá đi!"
Lục Nguyên nhìn tấm gương lớn phản chiếu bản thân cô đang mặc váy cưới trắng tinh, trên mặt chỉ treo ý cười nhạt nhẽo.
"Thích không?"
Tiêu Trì từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.
Bộ váy cưới này, hắn đã đặt may một nhà thiết kế nổi tiếng từ lâu, bất kể kiểu dáng hay chất liệu đều cao cấp, khoác trên người Lục Nguyên có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần.
Lục Nguyên không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.
Tiêu Trì khẽ thở dài, hôn lên vành tai cô, dịu dàng nói: "Nguyên Nguyên, chúng ta sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ em không vui?"
Trong gương, Tiêu Trì đã thay quân trang nghiêm túc thành một bộ âu phục thẳng thớm sang trọng, trông cực kỳ anh tuấn.
Nếu là trước kia, Lục Nguyên sớm đã mở cờ trong bụng, ôm hắn không buông tay, nhưng giờ đây, cô tựa như đã đổi thay quá nhiều...!
"Em không có không vui."
Cô miễn cưỡng làm Tiêu Trì rất bất lực.
Lục Nguyên từng hoạt bát cười đùa kia, nay đã không còn.
Hôn sự của bọn họ ấn định vào đầu tháng sau, thời gian phi thường gấp gáp, chỉ còn khoảng 20 ngày.
Mẹ Lục Nguyên cũng tham gia tổ chức, yêu cầu hôn lễ phải xa hoa nhất, trang hoàng nhất, nhất thời hai nhà Tiêu Lục đều bận đến tối tăm mặt mày.
Chỉ có nhẹ nhàng nhất là Lục Nguyên, thử váy cưới xong, hầu như chẳng làm gì.
Một đêm trước hôn lễ, Lục gia xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
"Anh đến đây làm gì? Ách, anh uống rượu? Tránh ra!" Lục Nguyên che mũi nhìn Tiêu Cẩn đỏ gay hết mặt mũi, lung lay đi về phía mình.
Muốn đóng cửa đã không còn kịp nữa, mùi rượu huân vào mũi làm cô muốn buồn nôn.
Trùng hợp sao Lục Tư Nam đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn mình cô.
Lục Nguyên rõ ràng hơn ai hết, tên Tiêu Cẩn biến thái còn uống say này, tuyệt đối không thể dây vào.
"Lục Nguyên...! Ực! Nguyên Nguyên, lại đây, cho anh ôm một cái, anh sẽ ôm một cái...! Ực!"
Dù đã uống say, Tiêu Cẩn vẫn rất mạnh, hai ba bước đã áp Lục Nguyên lên tường.
Nhìn thiếu nữ bị vây trong lòng mình không dám giãy giụa, hắn nặng nề cười.
"Tiêu Cẩn, anh uống nhiều rồi, buông tôi ra!"
"Buông ra?" Tiêu Cẩn chậm chạp nắm cằm cô, nâng lên, chăm chú nhìn vào cặp mắt đẹp chấn kinh của cô, hừ lạnh: "Không! Anh không buông đấy! Đồ đĩ nhỏ, phải gả cho anh trai anh, có phải rất vui vẻ hay không?"
Lý trí nói cho Lục Nguyên biết không thể chấp nhặt với một con ma men, càng không thể chọc tên biến thái này bực lên.
Cô tự động xem nhẹ ba từ trong miệng hắn, khuỷu tay cố sức ngăn cản thân thể nam tính đang đè lên mình, miệng thì kêu to.
"Anh bình tĩnh chút, nơi này là Lục gia, anh mau đi đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!