"Anh bị thương..."
Phía sau đột ngột vang lên tiếng nói, Angus giật mình, có chút hoảng sợ quay đầu.
Nhìn Lục Nguyên thân mình đơn bạc, bàn tay nắm cỏ thuốc đã loang lổ máu tươi liền cứng ngắt.
"Mau trở về, bên ngoài lạnh."
Giọng hắn trầm thấp dễ nghe có chút không đành lòng.
Gió biển thi thoảng thổi qua, hắn nhíu mày, theo bản năng sợ Lục Nguyên bị lạnh.
Lục Nguyên bệnh nặng mới khỏi, khuôn mặt trắng bệch bỗng hiện lên nụ cười.
Vén tóc dài tán loạn ra sau tai, cô đến bên cạnh Angus, ngồi xuống, lấy đi thảo dược trong tay hắn, dùng một hòn đá giã cộp cộp lên phiến đá.
"Có đau không?"
Ngón tay tinh tế đem nước thuốc xanh biếc cẩn thận bôi lên vết thương, nhìn đuôi rắn đen bóng tỏa sáng, Lục Nguyên bỗng không sợ nữa.
Nếu so với con rắn trắng tên Bùi gì gì đó, đuôi của Angus vẫn đẹp hơn rất nhiều.
Có thể nói đây là lần đầu tiên Angus bị thương nặng đến thế, lại thêm Lục Nguyên dịu dàng ngoài dự đoán, nhìn góc nghiêng mềm mại của cô, hắn có chút hốt hoảng.
"Không...! không đau..."
Lục Nguyên nhìn vết thương gần như thấy rõ xương trắng, máu chảy đầy đất chưa từng ngừng.
Mũi có chút lên men, cô lặng yên thoa thuốc trong tay, không nói chuyện nữa.
Gió biển lại thổi bay mái tóc dài của Lục Nguyên, lơ đãng che khuất gương mặt cô.
Ánh mắt Angus hơi ảm đạm, hỏi: "Em còn ghét ta sao?"
Hắn vẫn không quên mình đã làm gì để có được cô, không từ thủ đoạn cưỡng bức, hẳn đã khiến cô vô cùng khó chịu?
Thiếu nữ không trả lời, cũng không có thái độ gì, trái tim Angus nhất thời như rơi xuống vực.
Hắn vẫn còn nhớ cô đã từng nói hận hắn, trước nay chưa từng yêu hắn.
"Ta hiểu rồi...! Có lẽ từ lúc bắt đầu, ta đã sai."
Lục Nguyên vĩnh viễn không biết, khoảnh khắc đầu tiên Angus nhìn thấy ánh mắt cô, máu lạnh toàn thân đã trào sôi kinh người.
Hoàn toàn xuất phát từ bản năng, hắn đến gần cô, đây là lần đầu tiên hắn điên cuồng như vậy.
"Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Hôm nay Angus rất kỳ lạ, Lục Nguyên cứ cảm thấy hắn có điều muốn nói.
Cô ngừng động tác trong tay, vén tóc dài, khuôn mặt nhỏ ngẩng len, con ngươi tròn tròn, hơi nước sáng ngời.
"Ta muốn nói...! Ta yêu em! Ta yêu em! Ta yêu em!"
Hắn đột nhiên tăng âm lượng, cánh tay dài ôm lấy Lục Nguyên, giam cầm trong lòng, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ cuồng si.
Ngay sau đó, nụ hôn che trời lấp bể rơi đầy trên mặt cùng cổ cô.
Bên tai tiếng hắn vẫn chưa từng gián đoạn, chỉ đơn giản ba chữ, nói đi nói lại trăm lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!