Chương 20: (Vô Đề)

"A Trạch à? Cậu ta là người giống em, nếu em nghe lời thì sau này tôi sẽ dẫn em đi gặp cậu ta, ăn nhanh lên đi."

Trong sự thúc giục của Angus, Lục Nguyên qua loa lấp đầy cái bụng đói khát. Sau khi ăn xong chùm nho dại cuối cùng, cô liền phát hiện có chút không đúng lắm, bởi vì ánh mắt Angus nhìn về phía cô bắt đầu có chút nguy hiểm.

"Ăn no rồi sao? Vậy bắt đầu đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn mò lại chỗ Lục Nguyên, lưỡi rắn thô dài bắt đầu dạo chơi trên cổ cô, dọa Lục Nguyên hoảng hốt đẩy đầu hắn, trốn tránh sợ hãi: "A! Anh… anh muốn làm gì?"

"Bây giờ tôi còn trong thời kỳ động dục, em đã là bạn tình của tôi thì phải giao phối với tôi."

"Không cần! Tôi… nơi đó của tôi còn rất đau, không thể! Tôi sẽ chết…" Hô hấp dồn dập phả bên tai cô, khi lưỡi rắn phân nhánh liếm qua lỗ tai, Lục Nguyên bị kích thích run rẩy cả người. Nhưng cơn đau nhức từ nửa người dưới nhức mỏi khiến cô sợ hãi hai từ "giao phối" trong miệng hắn.

"Làm nhiều một chút sẽ tốt, không sao cả."

Thân hình của cô và hắn có sự chênh lệch rất lớn, Lục Nguyên 1m65 trong lồng ngực hắn lại giống như đứa trẻ sáu bảy tuổi. Angus vuốt ve liền ngựa quen đường cũ mà bắt đầu kéo quần lót cô.

Hắn sẽ không nói cho cô biết, sau khi hắn thấy cô tách chân vểnh mông mặc quần đã muốn làm như vậy.

Quần lót ren trắng hồng đã bị kéo xuống giữa đùi, Lục Nguyên muốn khép chân lại nhưng lại bị Angus véo véo mông thịt mịn màng, cô cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giơ quần lót của cô đến trước mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Có mùi của em, rất thơm."

Lục Nguyên còn chảy nước mắt đã bị hành động của Angus dọa sợ, hắn mà lại ngửi quần lót của cô! Lúc ánh sáng hắt vào còn có thể thấy mặt trên còn vệt ướt. Lúc hắn vươn lưỡi muốn liếm thì Lục Nguyên giành trước đoạt quần lót ném xuống đất.

"Biến thái!"

Âm thanh của cô hơi nghẹn ngào, mang theo ngượng ngùng và phẫn nộ, lại có chút sợ hãi không dám lớn tiếng, như làm nũng câu hồn Angus.

Hắn gấp không chờ được mà ôm Lục Nguyên, xoay người ngồi xuống, lười biếng dựa lưng lên vách đá trơn nhẵn. Đuôi rắn thật dài mở ra, tách chân Lục Nguyên đặt lên bụng dưới của hắn, ở phía dưới chính là dương vật của hắn.

"Đau quá!"

Khi mép thịt sưng đỏ chạm tới vảy rắn lạnh băng, Lục Nguyên ngồi trên đuôi lớn đau muốn khóc, thừa dịp Angus buông lỏng tay liền đứng dậy muốn bỏ chạy.

"Không muốn cho tôi làm sao?" Ánh mắt Angus lập tức liền lạnh, chiếc đuôi lớn gần 10m phất lên, phần đuôi liền quấn lên eo của Lục Nguyên, thuận tiện trói chặt đôi tay cô lại. Lục Nguyên đáng thương còn chưa chạy được 2m đã bị đuôi rắn không ngừng siết chặt kéo trở về.

Lục Nguyên bị cái đuôi của hắn nâng lên cách mặt đất 2m, hai chân đá loạn trừng mắt nhưng bên hông lại không thể thoát khỏi trói buộc được.

"Anh buông tôi ra! Tôi không chạy, không chạy! Tôi chỉ sợ hãi, hu hu!"

Angus cười khẽ một tiếng liền thả cô xuống thấp một chút nhưng vẫn không cho cô cơ hội chạm đất. Đuôi của hắn quá dài, cho dù vòng Lục Nguyên hai vòng thì vẫn còn dư nửa mét, vì thế nửa mét đuôi kia liền chen vào giữa hai chân Lục Nguyên.

"Hôm nay phải dạy dỗ em nên nghe lời thế nào mới được."

Lục Nguyên vẫn luôn không có dũng khí nhìn đuôi rắn quấn mình, nhưng mà giữa hai chân lại đột nhiên xuất hiện một vật thể lạnh lẽo, dọa cô vội mở mắt, nhìn xuống phía dưới mình.

Đuôi rắn to chừng cổ tay Lục Nguyên, vén cao làn rồi rồi cắm vào phía trong cô.

"Ưn! Không… không thể, anh lấy ra nhanh lên!"

Đuôi rắn kia linh hoạt giống xúc tua, cho dù cô dùng bao nhiêu sức lực khép hai chân lại vẫn bị nó chui vào. Trong một khoảnh khắc hai mép thịt bị tách ra mà chậm rãi ma sát, Lục Nguyên có ảo giác bị một sợi dây bóng loáng mài giũa.

Đáng buồn hơn chính là… mới làm không được mấy cái, cô lại có cảm giác chính mình hạ thân bắt đầu có chút ướt…

"Đừng… đừng làm nữa…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!