Chương 19: (Vô Đề)

"Lục giáo sư, đã xảy ra chuyện rồi, vừa mới dò tín hiệu từ mặt biển, tàu quân sự giữ giống loài mới rời cảng vào buổi sáng đã mất liên lạc, rất có khả năng là… là chìm xuống biển."

Lục Tư Nam đang sửa sang lại ghi chép nghiên cứu, sau khi nghe thấy Trâu Tuyền nói xong, chồng giấy trong tay rơi ầm ầm đầy đất.

"Nguyên Nguyên đâu? Con gái tôi đâu?!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trâu Tuyền cũng gấp không thôi, khi vừa mới nhận được tin tức bà biết Lục Tư Nam sẽ như vậy nhưng bà không thể không báo cho cho ông, với tình huống trước mắt mà nói thì sợ rằng Lục Nguyên lành ít dữ nhiều.

"Tiêu Trì đã dẫn đội điều tra đuổi theo, ông phải bình tĩnh một chút, chắc chắn Nguyên Nguyên  sẽ không gặp chuyện gì."

Nhưng mà, mấy giờ tiếp theo không ngừng truyền về tin tức mới, không thể nghi ngờ đã khiến trái tim Lục Tư Nam rơi xuống đáy vực. Đúng là đã đắm thuyền, hơn nữa vùng biển lân cận còn trôi nổi không ít thi thể…

Lục Nguyên là bị lạnh tỉnh, không chút sức lực mà hé mắt, mới phát hiện mình đang bị người rắn ôm vào trong ngực, thân thể mềm mại không một sợi vải, bị lạnh đến run bần bật.

Vừa mới nhúc nhích một chút, Angus đang dựa vào tảng đá ngủ liền đôi mắt thú màu xanh, lạnh lùng nhìn thiếu nữ không an phận trong lồng ngực, khi cô sắp thoát khỏi vòng ôm của hắn thì mới nói.

"Em lại muốn chạy trốn sao?"

Lần trước Lục Nguyên chạy trốn khiến hắn rất phẫn nộ, thậm chí còn thề sau khi tìm được cô lần nữa thì tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội thứ hai.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Nguyên hoảng sợ đối diện đôi mắt của hắn, đuôi rắn vẫn luôn quấn trên mắt cá chân siết cô đau đớn, vội lắc lắc đầu, tội nghiệp nói: "Anh… anh thật lạnh, đông cứng tôi rồi."

Lúc nói chuyện, khuôn mặt nhỏ trắng hồng của cô không đỏ lên mà lại có chút trắng bệch. Trong lúc hôn mê, cô dường như đã nhớ lại chuyện đã xảy ra không lâu về trước, ví như bị hắn bắt cóc ở biển sâu, ví như bị hắn mạnh mẽ đoạt tấm thân xử nữ, ví như cô chạy trốn khỏi hắn như thế nào…

Cô đã nhớ ra rồi, nhưng thứ không ngừng hiện lên trong đầu lại là việc hắn điên cuồng cắm vào cô, việc này khiến cô vừa thẹn vừa sợ hắn.

Là động vật máu lạnh, cho dù có tiến hóa thì vẫn không thay đổi được việc rét lạnh từ trong máu, nhìn Lục Nguyên bị lạnh đến run rẩy, Angus mới hậu tri hậu giác (*) buông cô ra. 

(*) Hậu tri hậu giác: suy nghĩ lại mới nhận ra

"Bên kia có quần áo, đi tìm mặc vào đi."

Theo ngón tay của hắn, Lục Nguyên mới phát hiện mình đã không còn ở trên thuyền, đây là một cái hang núi, giống với cái hang núi cô bị bắt vào lúc trước. Nơi này cũng có đá phát sáng và một hồ nước trong xanh nhưng lớn hơn một chút.

Lúc đứng dậy, chân của Lục Nguyên còn phát run, không phải do lạnh mà bị cắm một cách tàn nhẫn, đi đường còn đứng không vững, khi đi qua đuôi của Angus, cô xém chút đã ngã xuống.

"Sao em lại yếu đuối như vậy chứ?"

Hắn đón cô từ phía sau, dịu dàng đỡ cơ thể mệt mỏi của cô vào lồng ngực rộng lớn, ôm cô trườn đến đống quần áo chất thành núi, đó đều do hắn vơ vét giúp Lục Nguyên.

Trong quá trình thay quần áo, Lục Nguyên vẫn rất ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sau lưng cũng cứng lên, mặc chiếc váy lụa trắng che cơ thể đầy dấu hôn. Trong suốt quá trình, cô biết hắn vẫn luôn đứng nhìn.

Những bộ quần áo này là do hắn tìm được ở trên thuyền, thỉnh thoảng còn có áo khoác của đàn ông. Lục Nguyên tìm hơn nửa ngày mới tìm được rương hành lý của mình, có trời mới biết cô vừa nãy khi cầm quần lót xuyên thấu của người khác thì có bao nhiêu xấu hổ.

May mắn tìm được vali của mình.

Tìm mặc một cái quần lót nơ bướm ren hồng nhạt, mới vừa mặc vào nơi riêng tư liền đau đến nỗi cô hít một ngụm khí lạnh.

"Đây là nơi nào? Người khác đâu?" Từ quần áo khô ráo này thì chắc chắn hắn đã dùng cách gì đưa thuyền lại đây. Mà hang núi này lại ở trên đảo nhỏ, chỉ không biết có phải hòn đảo lúc trước hay không.

Angus nhìn Lục Nguyên ngồi dưới đất, giống như một đứa trẻ không tìm thấy người nhà đang hỏi đường hắn.

"Người khác? Đều bị tôi giết hết rồi, cho nên… em phải ngoan một chút, nếu còn dám chạy trốn thì tôi sẽ không chút do dự ăn thịt em."

Vẻ mặt lãnh khốc của hắn chứng minh hắn không nói giỡn, cho dù hắn thích Lục Nguyên như thế nào thì dục vọng chiếm hữu bẩm sinh của người rắn cũng sẽ không cho phép cô chạy trốn năm lần bảy lượt, chọc giận hắn thì chỉ có một kết cục ăn sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!