Khi nhóm nhân viên thứ ba đến, hành lý của Lục Nguyên đã sớm chuẩn bị xong, vì nguyên nhân thời gian nên đoàn thuyền chỉ dừng lại một giờ rồi phải đi, Lục Tư Nam sớm đã kêu người đưa đồ của cô đến bến tàu
"Sao Tiêu Trì còn chưa tới nữa?"
Trâu Tuyền hỏi thăm vài câu với đồng nghiệp vừa xuống thuyền rồi đi tới chỗ Lục Nguyên, hơi do dự hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Nguyên còn đang cúi đầu nhìn điện thoại không chút tín hiệu, hai ngày nay cô cũng không nhìn thấy Tiêu Trì, chỉ có thể thuận miệng nói: "Chắc là còn đang chuẩn bị gì đó, lúc nào anh ấy cũng như vậy cả."
Vừa mới nói xong liền thấy Tiêu Trì từ phía xa chạy tới, quân trang chỉnh tề, trong tay cầm mũ quân đội, thở hồng hộc tới trước mặt Lục Nguyên.
"Nguyên Nguyên, xin lỗi em… Anh… anh vừa mới nhận được mệnh lệnh của cấp trên, tạm thời không trở về được."
Trâu Tuyền đã rời đi, để lại Tiêu Trì đang muốn giải thích cẩn thận với Lục Nguyên.
"Em theo bọn họ trở về trước, chắc khoảng mấy ngày nữa là anh có thể trở về, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, được không?"
Cho dù Lục Nguyên thất vọng trong lòng nhưng cũng hiểu rõ với quân hàm của Tiêu Trì thì việc phục tùng mệnh lệnh là bản chất, không đi được cũng không phải lỗi của anh. Chỉ có thể thở dài, lộ ra nụ cười xinh đẹp.
"Vậy được rồi, em về trước, anh cũng đừng sốt ruột, em sẽ chờ anh mà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Trì thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi đầu xin lỗi, mãi đến khi nghe thấy mấy chữ cuối cùng của Lục Nguyên thì vui mừng ra mặt, cuối cùng cũng không nhịn được mà ôm cô vào trong lồng ngực.
"Nguyên Nguyên, chờ sau khi anh trở lại, chúng ta sẽ đính hôn."
"Vâng."
Một chữ vâng đủ để khiến con người có trái tim sắt đá như Tiêu Trì không thể bình tĩnh rất lâu. Anh ôm chặt lấy Lục Nguyên, cũng không quan tâm đến còn có nhân viên ở phía trước mà dán môi lên giữa trán cô.
Vừa lúc đó, đoàn người chuẩn bị nâng lồng sắt chứa người rắn lên thuyền, vải đen che không cẩn thận nên để lại một khe hở, dễ dàng nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Angus bị tiêm một lượng lớn thuốc ngủ đang im lặng ngồi bên trong, khi gió nhẹ thổi bay một góc vải đen thì tròng mắt xanh thẳm của hắn lập tức trở nên hung ác nham hiểm, đồng tử dã thú nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ ôm nhau như đứng trên ngọn đồi đầy hoa.
"Nguyên Nguyên…"
"Rầm! Rầm!" Cái đuôi lớn điên cuồng đập mạnh lên lồng sắt, sức mạnh không thể đo được khiến hơn mười quân nhân nâng lồng sắt run chân, lắc lư mấy cái, lồng sắt lật ngược sang một bên.
"Sao lại thế này!"
Tiêu Trì thấy thế, vội buông Lục Nguyên ra, giúp cô xách rương hành lý đi tới, nhìn một đám người ngã trên mặt đất thì sắc mặt không tốt trách cứ vài câu.
"Thiếu tá, không biết quái vật này bị sao mà đột nhiên phát điên, chúng tôi không kịp chuẩn bị mới…"
"Đủ rồi, súc sinh này rất nguy hiểm, nếu lần này các cậu phụ trách vận chuyển thì tôi hy vọng không có bất cứ sai sót gì ở trên đường. Nếu cần thiết thì cứ ra tay thẳng thừng là được, bất cứ giá nào cũng không được thả nó chạy đi!"
Tiêu Trì phân phó, cho cấp dưới mau chóng nâng lồng sắt rời đi, khi quay đầu lại mới phát hiện khuôn mặt nhỏ của Lục Nguyên vô cùng trắng bệch, trong lòng thầm kêu không tốt.
"Nguyên Nguyên bị gì vậy?"
Tầm mắt Lục Nguyên rã rời mà nhìn theo cái lồng sắt kia, cô không khỏi nhớ tới buổi tối hôm trước, dáng vẻ của sinh vật mới này cuồng nhiệt liếm thủy tinh, xuất hiện cảm giác biến thái đáng sợ đến cực điểm.
"Em không sao cả."
Lúc tàu quân sự rời đi, Lục Nguyên đứng trên boong tàu, nhìn Tiêu Trì cách mình khá xa, tư thế của anh oai hùng đứng trên bến tàu, cánh tay có lực vẫy vẫy, trong miệng hình như còn nói gì với cô nhưng đáng tiếc tiếng còi bất thình lình khiến cô không nghe rõ.
Nhìn từ xa, là một hành động ngọt ngào nhưng lại khổ sở. Tiêu Trì nhìn người yêu cách chính mình càng ngày càng xa, hai tay đang múa may của anh dần dần ngừng lại, đặt hai tay lên miệng làm thành hình loa, hô to lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!