Chương 14: (Vô Đề)

"Bộp!" Lục Tư Nam đóng tài liệu lại thật mạnh, đẩy gọng kính vàng lên, khuôn mặt nho nhã không được tốt cho lắm.

"Giáo sư, đây là mệnh lệnh của cấp trên, người rắn này phải sống để đưa về đất liền, cho nên… bây giờ không giết được. Còn hạng mục nghiên cứu não bộ vẫn phải dùng cái lần trước."

Lục Tư Nam ném văn bản mệnh lệnh của trung ương cho người bên cạnh, ông đi đến phòng quan sát, ở giữa căn nhà đặt ba trụ thủy tinh rất lớn. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mà ở trong một trụ thủy tinh chứa sinh vật mới bắt được hôm nay, thuốc gây tê hiệu lực cao dường như cũng không có tác dụng với hắn. 

"Giáo sư, hình như nó chảy không ít máu, nếu không gọi người…"

Trợ lý Cao Lượng đi một bên, chỉ chỉ người rắn bị nhốt trong trụ thủy tinh, cái đuôi lớn màu đen lại rực rỡ, nơi bị đạn bắn trúng khá chật vật, máu chảy đầy đất, màu máu đỏ tươi không khác gì màu máu của con người.

Đuôi rắn quấn quanh người rắn đang đưa lưng về phía bọn họ, tóc đen dài đến eo tán loạn trên tấm lưng trần trụi cường tráng, cực kỳ yên lặng.

"Thuốc gây tê bình thường chắc là vô dụng với chúng nó, tạm thời đừng cho ai tới gần nó, chờ giáo sư Lương tới rồi nói sau."

Lục Tư Nam cố gắng kìm chế, ông biết rõ, trong miêu tả Tiêu Trì thì người rắn này chính là kẻ đã huỷ hoại Lục Nguyên, nếu không phải mệnh lệnh của cấp trên tới đúng lúc thì ông đã sớm dùng các loại biện pháp giết chết nó.

Bây giờ, sao lại cho phép ai trị liệu cho nó chứ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Giáo sư làm sao vậy?" Nhìn bóng lưng Lục Tư Nam hấp tấp rời đi, trợ lý Cao đứng tại chỗ mà không thể hiểu được.

Đột nhiên, từ trụ thủy tinh truyền đến tiếng vang kỳ lạ, trợ lý nhìn sang trong vô thức. Không biết từ khi nào, con rắn vẫn luôn yên lặng đưa lưng về anh ta đã xoay lại đây, một đôi xanh hoang dã màu xanh thẳm đang lạnh lùng nhìn anh ta…

Lục Nguyên ăn cơm chiều với Lục Tư Nam ở nhà ăn trong doanh trại. Bởi vì đi trễ nên cũng không có bao nhiêu người, Lục Nguyên nhai kỹ nuốt chậm ăn vài muỗng nhỏ thì Lục Tư Nam đã buông đũa xuống.

"Nguyên Nguyên, ngày mốt nhóm người thứ ba sẽ tới, đến lúc đó con với Tiêu Trì lên tàu trở về đi."

"Trở về?" Lục Nguyên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy khó hiểu, nhìn sắc mặt bình thản của ba liền hỏi: "Vì sao? Chẳng lẽ như dù Trâu nói sao ạ?"

"Trên đảo này không an toàn, Tiêu Trì đưa con trở về, thằng bé khó có ngày nghỉ nên mau định chuyện của hai đứa đi đi, cách khai giảng còn một thời gian thì các con cũng có thể xuất ngoại đi chơi."

Lục Nguyên nhíu mày: "Ba…"

Lục Tư Nam nhìn ra sự do dự của cô, lập tức liền lạnh giọng, vô cùng nghiêm khắc nói: "Chuyện đã quyết như vậy, ba cũng đã nói cho bác trai Tiêu, tiệc đính hôn của mấy đứa ba sợ là không đi được, vậy cứ gọi cho mẹ con đi tham dự đi."

Hiển nhiên, đây cũng không phải một bữa tối vui vẻ gì, Lục Tư Nam nói xong liền chạy lấy người, để lại một mình Lục Nguyên buồn bực ở trên ghế.

Đúng là cô thích Tiêu Trì, hơn nữa còn thích rất lâu, từ nhỏ đã muốn gả cho anh, nhưng mà… cô không khỏi nghĩ đến lời nói hôm nay của Tiêu Cẩn.

[Đời này, tôi cũng chỉ phục anh trai tôi, rõ ràng biết tôi hôn em mấy trăm lần rồi mà anh ta lại không nói một câu nào, rõ ràng là muốn đội cái nón xanh này rồi.]

"A, không thể suy nghĩ bậy bạ nữa, đính hôn thì đính hôn!"

Chờ đến lúc Lục Nguyên ra ngoài nhà ăn, màn đêm đã buông xuống, mới đi chưa được vài bước liền thấy trợ lý của ba đi lại phía mình. Dưới ánh trăng mờ ảo, Lục Nguyên không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, chỉ cảm thấy trợ lý Cao hôm nay không giống với người bình thường tươi cười như trước.

"Lục tiểu thư, giáo sư kêu cô đi với tôi một chuyến."

Tốc độ nói của anh ta có chút chậm, mỗi chữ đều gằn vô cùng nặng, trong nhất thời Lục Nguyên cũng không nghi ngờ gì, phất tay ra hiệu cho anh ta dẫn đường. Trong lúc quay người, cô lơ đãng thấy khóe mắt của anh ta trống rỗng đáng sợ.

"Trợ lý Cao, anh không sao chứ?"

"Tôi rất khỏe, cảm ơn."

Tựa hồ tầm mắt của Lục Nguyên quá chăm chú nên anh ta quay đầu lại đầu, trên khuôn mặt bình tĩnh cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, chỉ là cặp mắt kia lại giống như ngâm vào trong nước đục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!