Hai ngày sau, mỗi lần Lục Nguyên nhớ tới lúc Tiêu Trì nói đính hôn thì không kìm được mà khóc. Rõ ràng cô thích Tiêu Trì nhưng không biết vì sao cô lại từ chối.
"Nguyên Nguyên, dì nghe Tiêu Trì nói rồi, cháu cũng không còn nhỏ, có thể suy xét đến chuyện đính hôn, đây cũng là ý của ba cháu."
Trâu Tuyền nhìn vẻ mặt Lục Nguyên thay đổi thì không khỏi thở dài, ý của Lục Tư Nam là cho cả hai người kết hôn luôn, tuy việc này rất có lỗi với Tiêu Trì nhưng không thể để Lục Nguyên làm ra chuyện gì ngốc nghếch, cũng xem như một hạ sách(*).
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Hạ sách: kế không hay, tồi tệ.
Lục Nguyên rầu rĩ không vui lắc đầu: "Con mới mười tám tuổi, hai năm nữa rồi nói sau."
Sau khi tỉnh lại, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, quỷ dị không thể tả, tóm lại không muốn tiếp xúc gần gũi với đàn ông lắm, bao gồm cả Tiêu Trì và ba cô.
"Chỉ sợ không lâu được như vậy đâu, ba cháu đã sớm bàn bạc với nhà họ Tiêu rồi. Chờ vài ngày nữa cháu và Tiêu Trì về đất liền đi, nếu đã định rồi thì cháu cũng nên chuẩn bị."
"Vì sao ba lại không nói cho cháu biết chứ?" Lục Nguyên mở to mắt, cô thật sự không hiểu vì sao ba lại gấp gáp như vậy.
Thời gian buổi chiều, Lục Nguyên chạy một vòng quanh nơi đóng quân cũng không tìm được Lục Tư Nam. Không ngờ lại đụng phải Tiêu Cẩn, sắc mặt của anh ta nặng nề doạ người, cô chuẩn bị đi vòng qua theo bản năng.
Khi cô sắp lướt qua, Tiêu Cẩn mặc chiếc áo blouse mới trắng tinh khoanh tay trước ngực khẽ cử động, túm chặt tay phải của cô, kéo Lục Nguyên thấp hơn anh ta một cái đầu vào trong ngực, bịt miệng cô kéo đến bụi cỏ dại dày đặc đằng sau lều trại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ui da!"
Lục Nguyên bị đè nặng lên trên mặt đất, những viên đá cứng rắn hỗn loạn làm sau lưng cô đau đớn, đôi mắt lập tức bị che phủ bởi nước mắt, oán trận trừng Tiêu Cẩn.
"Làm sao, gả cho anh tôi rồi à? Vậy mới không muốn nói một lời nào với tôi sao?"
"Ưm ưm ưm!"
Lục Nguyên cực kỳ sợ hãi, hai tay áo bị tụt xuống hơn nửa cánh tay trắng nõn cũng không ngừng vùng vẫy đánh lên người anh ta, kể cả hai chân giãy giụa trên mặt cỏ cũng dùng sức, đáng tiếc vẫn không phải là đối thủ của Tiêu Cẩn.
"Về sau xem như tôi phải gọi em là chị dâu rồi, không bằng để tôi thay anh tôi kiểm tra em trước? Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ không ghét bỏ em đâu."
Tiêu Cẩn mang vẻ mặt u ám, không chút thương tiếc mà bao cả bàn tay lên ngực Lục Nguyên. Ngón tay quanh năm cầm dụng cụ y tế của anh ta rất đẹp, khớp xương rõ ràng lại thon dài, xoa nắn bộ ngực phập phồng của Lục Nguyên trên phạm vi rộng rồi cười lạnh túm lấy quần áo đã rơi xuống phân nửa của cô.
"Đời này, tôi cũng chỉ phục anh trai tôi, rõ ràng biết tôi hôn em mấy trăm lần rồi mà anh ta lại không nói một câu nào, rõ ràng là muốn đội cái nón xanh này rồi. Nếu tôi không làm chuyện gì thì quá có lỗi với sự trả giá của anh ta đúng chứ."
Lục Nguyên tức đến khóc, nửa bộ ngực trần trụi bị lộ ra dưới ánh mắt như lửa của Tiêu Cẩn. Bộ ngực giống như thỏ trắng nhỏ bị anh ta nắn thành nhiều hình dạng, ngón tay lướt qua chỗ nào thì chỗ đó rất nhanh đã xuất hiện dấu vết.
"Nó cũng dùng lưỡi liếm qua nơi này rồi đúng không? Hừ, con quái vật kia cũng đủ lắm rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ giết nó." Ánh mắt của Tiêu Cẩn trở nên sắc bén và có không ít sát khí, cúi người cắn một ngụm lên nhũ hoa bị anh ta bóp đỏ.
Lục Nguyên bị đau nên cũng không để ý đến lời anh ta, chỉ một lòng muốn giãy giụa, miệng bị bịt lại không kêu ra tiếng, tiếng thét chói tai chỉ có thể nức nở trong cổ họng, vô cùng thê thảm.
"Ưm ưm!"
Tiêu Cẩn vừa cắn vừa đưa đùi vào giữa hai chân Lục Nguyên, tách nửa người dưới đang đá lung tung của cô ra rồi dùng đầu gối của mình ấn lên nơi riêng tư của cô, mạnh mẽ ma sát.
Chờ đến lúc anh ta ngồi dậy từ trên ngực Lục Nguyên mới phát hiện trên da thịt trắng nuột bị mình tàn phá, đã phủ kín dấu răng và nước bọt của anh ta, xanh tím từng mảng lớn. Mà Lục Nguyên đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn anh ta, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Vì sao? Vì sao chỉ thích anh ta!"
Anh ta dừng hết tất cả động tác lại, thất bại ghé sát người cô, nghiến răng nghiến lợi dán mặt lên bên má cô, thoáng cái lại hôn xuống cổ cô.
Tiêu Cẩn rất mâu thuẫn, anh ta thích Lục Nguyên nhưng vừa rồi lại không thể khống chế được hành động hung bạo của mình. Mỗi khi nhìn thấy Lục Nguyên, anh ta đều hận không thể làm cô đến chết, đặc biệt sau khi Lục Nguyên bị cưỡng hiếp, anh ta lại hận không thể bóp chết cô nhưng rồi lại không nỡ. Đối với việc Lục Nguyên xem như không thấy anh ra thì trái tim lại càng đau đớn.
Sau đó, Tiêu Cẩn cũng không làm gì nữa, mặc quần áo giúp Lục Nguyên liền đưa cô về lều trại, nấu nước cho cô lau chùi nửa người trên, đắp chăn xong mới chuẩn bị rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!