Chương 6: (Vô Đề)

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trời đã tối lúc nào không biết, tôi ngồi một mình trong phòng tối, không bật đèn, châm một điếu thuốc và suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng, tôi quyết định tối nay sẽ trực nốt chuyến xe cuối cùng này, dù người đó là ai, thì đặt chứng minh thư, đôi giày thêu, nhẫn vàng và sợi dây chuyền lên xe buýt xong, khi xe buýt trở lại, tôi sẽ rời đi và nghỉ việc.

Vào buổi tối, Ngụy Đằng Phi ngạc nhiên khi tôi không nghỉ mà tiếp tục làm việc, anh ta đưa cho tôi một điếu thuốc và không ngừng khen ngợi tôi, nhưng tôi phớt lờ anh ta và trực tiếp lên xe buýt.

Hôm nay là thứ sáu, nhưng hành khách lại ít đến lạ lùng, tôi ngồi bên cạnh tài xế không nói một lời, nhìn chú ấy mấy lần, tôi luôn cảm thấy khuôn mặt đen sạm của người đàn ông này hình như phủ đầy những vết lốm đốm xuất hiện trên những xác chết.

Có lẽ chú ấy nhận thấy tâm tình của tôi không ổn, ông vừa xoay vô lăng vừa hỏi:

"Sao vậy? Gặp chuyện không vui?"

Tôi lắc đầu nói: Không sao.

Tài xế cười nói:

"Tên nhóc nhà cậu cố gắng lên, bây giờ tìm đâu ra công việc lương cao như vậy chứ? Một tháng sáu ngàn tệ, bao ăn ở, mỗi ngày chỉ có một chuyến xe buýt, ban ngày có thể hẹn hò, cũng có thể chơi game tùy thích, cậu không thể tìm thấy một nơi nào khác có đãi ngộ tốt như vậy đâu."

Trên mặt tôi không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng chợt giật mình, chú ấy nói những lời này là có ý gì, sao tôi cứ có cảm giác như chú ấy biết tôi sắp từ chức? Chẳng lẽ chú ấy để tờ giấy A4 trên bàn của tôi?

Tôi vô thức hỏi:

"Thầy, chú đã làm việc ở đây bao lâu rồi?"

"Tôi đã bắt đầu làm việc ở đây từ khi có chiếc xe này."

Hóa ra ông chú này là tài xế ca đêm đầu tiên, kẻ đã giết một phụ nữ có thai trước đó là vào ca ngày, nhưng tại sao nhân viên soát vé liên tục gặp tai nạn trong khi người lái xe vẫn ổn?

Chẳng lẽ do chú ấy không thích tọc mạch, ngày ngày chỉ lo lái xe, đến bến thì lái, về bến thì đi, chưa bao giờ kiểm tra vệ sinh phương tiện nên chú ấy không nhìn thấy những thứ đó?

Trực giác của tôi mách bảo rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

Dọc đường không có gì để nói nên đến bến cuối núi Bát Long, chúng tôi xuống xe và vào phòng nghỉ ngồi, buổi tối không có ai khác, chỉ có chúng tôi.

Chú ấy vẫn cằn nhằn và không ngừng nói với tôi:

"Cậu này, tôi là người ở đây, cậu tin tôi đi, kinh tế dạo này không tốt, công việc có lương cao như vậy thì biết đi đâu mà tìm?"

Lúc đầu tôi giả vờ ậm ừ vài câu, nhưng sau đó tôi nghe cũng chán nên đứng dậy nói:

"Thầy, cháu hơi đau bụng, cháu đi vệ sinh đây ạ."

Tôi hoàn toàn không đi vệ sinh, tôi chỉ đi về phía chuyến xe cuối cùng, tôi thà rằng ngồi trong xe đợi đến giờ khởi hành còn hơn là ngồi với chú ấy, chưa bao giờ tôi cảm thấy ghét chú ấy nhiều như đêm nay.

Trở lại chuyến xe buýt số 44, vừa lên xe, tôi bật đèn trong xe lên, tôi đột nhiên hét lên A!, suýt chút nữa tôi đã nhảy xuống xe buýt vì sợ hãi.

Trên ghế của nhân viên soát vé xe buýt, một cô gái trạc hai mươi tuổi ngồi lặng lẽ, tóc dài xõa ngang vai, mày liễu mắt to, mặc một bộ quần áo ôm dáng trông rất xinh xắn.

Tôi hơi tức giận và nói:

"Cô đang làm gì ở đây? Cô lên xe từ lúc nào!"

Cô gái cười, cô nói:

"Em muốn về nhà bằng xe buýt, vừa lên xe nhưng không thấy ai nên ngồi sau đợi."

Tôi lên xe từ cửa sau, vừa bật đèn lên bỗng thấy một người có nét mặt chua ngoa… Tôi vỗ về trái tim bé nhỏ đang đập loạn xạ của mình, mợ nó, tôi đột nhiên sợ hãi, vì giữ lại thể diện mà tôi đã ném đi vừa rồi, tôi hỏi cố ấy là ai?

Thời gian cứ trôi đi như vậy trong lúc tôi chờ đến giờ xe buýt khởi hành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!