Chương 2: (Vô Đề)

Thuốc lá Three Guns.

Hãng thuốc lá này đã ngừng sản xuất hơn mười năm trước, hồi nhỏ tôi có thấy ông nội hút mấy lần, nhưng giờ không còn sản xuất nữa, tài xế kiếm đâu ra loại của thuốc lá này?

Tôi lại rít thêm hai hơi, cảm thấy mùi vị rất giống, khi tôi còn nhỏ, tôi thường xin ông nội cho một cây để làm pháo, trong ấn tượng của tôi, đây là mùi hương gắn liền với tuổi thơ tôi.

Đã từng có một số thuốc lá bị làm giả, nhưng thuốc lá bị làm giả đều là thuốc lá có thương hiệu nổi tiếng như Trung Hoa bởi chúng mang lại lợi nhuận cao, ai mua phải loại sản phẩm rẻ tiền này hút xong tàn thuốc bay khắp phòng, giống như giấy cháy vàng úa thì chắc chắn là hàng nhái, hàng kém chất lượng.

Chuyện này khiến tôi nghĩ mãi không ra.

Vào ngày khởi hành thứ hai, tôi đặc biệt hỏi tài xế xem chú lấy đâu ra thuốc lá hiệu Three Guns bởi bây giờ gần như không thể mua được nó. Người tài xế xe buýt đã nói rằng đó là do các con của chú ấy đưa cho ông.

Không ngờ các con ông rất hiếu thuận, chẳng tiếc tiền mua thuốc lá cho ông.

Đêm hôm đó, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, việc lái xe đến nhà ga diễn ra suôn sẻ, tôi đã quay trở lại mà không gặp trở ngại nào suốt mấy ngày sau đó, cho đến thứ sáu tuần này, tôi lại gặp cô bé không có tiền đi xe buýt, lần này cô bé ấy vẫn mặc chiếc váy đỏ.

Cô bé lên xe và hỏi:

"Chú ơi, cháu không có tiền thì chú cho cháu lên xe được không?"

Tôi nhíu mày cẩn thận nhìn cô bé, cô bé nhìn như khoảng mười hai mười ba tuổi, trông cũng không giống con nhà nghèo, có thể là do cha mẹ kỷ luật nghiêm khắc không cho nhiều tiền tiêu vặt, hoặc là cô bé đã quá tham lam và dùng tiền đi xe để mua quà vặt.

Tôi nói có:

"Chú rất vui lòng mời cháu lần nữa."

Sau khoảng một tháng, tôi phát hiện ra rằng cô bé này sẽ lên xe buýt đúng giờ tại điểm dừng của trường tiểu học Hàm Hải vào mỗi tối thứ sáu và cô bé không bao giờ mang theo tiền, mỗi lần cô bé đều hỏi tôi có tiền không, cô bé có được phép đi xe buýt không?

Lần nào tôi cũng móc ra một đồng để cho cô bé đi nhờ xe, nhưng cô bé không bao giờ cảm ơn tôi, lần nào cô bé đó cũng bước ra sau xe với vẻ mặt thờ ơ, không tìm chỗ ngồi, chỉ đứng giữa lối đi của xe và quay mặt mình về phía sau xe.

Có lần không nhịn được, thấy trên xe không có khách, tôi nói với cô bé:

"Bạn nhỏ ơi, cháu cười với chú một cái, chú sẽ mời cháu đi nhờ, được không?"

Mấy đứa nhỏ này thật là, trẻ con thì nên tràn đầy sức sống, khuôn mặt thờ ơ thế không tốt đâu, một nụ cười có thể lay chuyển thế giới và nụ cười là ngôn ngữ chung của thế giới.

Cô bé thờ ơ ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt ngấn nước lắng đọng lại như một vũng nước nhỏ ở khóe mắt, trên mặt không có ý cười, cô bé cứ nhìn tôi như vậy, tôi còn tưởng rằng cô bé sẽ khóc nên tôi vội cười và nói:

"Chú chỉ đùa thôi, lần này chú mời cháu."

Vừa nói tôi vừa véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thật lạnh.

Cô bé đi đến hàng ghế sau và đứng giữa lối đi, tôi nói:

"Bạn nhỏ à, tìm một chỗ ngồi đi."

Cô bé phớt lờ xung quanh, cuối cùng nhìn tôi, không nói lời nào, tôi hỏi cô bé có thể giữ tay vịn không?

Nếu hành khách trên xe có vấn đề gì thì cả nhân viên soát vé và tài xế đều phải chịu trách nhiệm, khi thấy người già yếu, bệnh tật, tàn tật phải chủ động nhường ghế cho người khác, đây là việc nên làm.

Thấy con bé vịn vào tay vịn, tôi thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn xung quanh, thầm nghĩ cô bé này thật là kỳ quái, còn nhiều ghế trống như vậy, sao không ngồi luôn đi.

Không phải hết chỗ ngồi cũng không phải không có chỗ ngồi, không lẽ con bé bị trĩ? Sau khi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy điều đó không có khả năng, con bé mới chỉ ở độ tuổi thiếu nữ.

Đã hơn hai tháng lái xe, thứ sáu hàng tuần, tôi sẽ gặp một cô bé ở nhà ga của trường tiểu học Hàm Hải, cô bé không bao giờ mang theo tiền và luôn mặc một chiếc váy đỏ, sau đó khi tôi quay lại bến xe buýt Kỷ Gia Phần, tôi đã nói về vấn đề này trong lúc uống rượu và trò chuyện với Ngụy Đằng Phi.

Ai ngờ tôi vừa nói xong, Ngụy Đằng Phi sắc mặt tái nhợt đứng phắt dậy, vừa rót rượu vừa run rẩy, nhỏ giọng hỏi tôi:

"Cậu nói xem cô bé đó, có phải cô bé mặc váy đỏ đi chuyến xe buýt cuối cùng ở trường tiểu học Hàm Hải vào thứ sáu hàng tuần không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!