Chương 12: (Vô Đề)

Tôi không thể hiểu được sức hấp dẫn của cô ấy ở đâu, và tôi không thể hiểu được tình yêu là gì, tình yêu có phải chỉ là sự thúc đẩy của nội tiết tố hay không?

Tôi không nghĩ như vậy, tôi nghĩ đến cô ấy khi tôi không có việc gì làm, nhưng tôi chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ tục tĩu nào, tôi thấy mình giống như một con ngựa đang phi nước đại, một khi tôi lao đến cô ấy, tôi sẽ lập tức bình tĩnh lại, cho dù cô ấy có vuốt má vuốt tóc tôi hay không, tôi cũng sẽ vô cùng hạnh phúc.

Tôi đã từng nghe người ta nói rằng tình yêu rất thú vị và ngọt ngào, sự độc đáo của nó nằm ở chỗ tất cả hạnh phúc trên đời này đều không thể giống y như nó được.

Bạn không thể tìm thấy bất kỳ hạnh phúc nào tương tự khi một ngày bạn có được điều này, nhưng khi bạn cảm nhận được nó, bạn sẽ biết tình yêu là gì.

Tôi đang nghĩ, nếu tất cả những gì tôi cho là phức tạp đều bị vứt bỏ, nếu chúng tôi là hai người nguyên thủy với đầu tóc bù xù và quần áo rách rưới, thì cảm giác của chúng tôi, ít nhất là của tôi là khá đúng, tôi sẽ kéo một con thú đẫm máu trở về trại, và nhìn thấy một người đàn ông nguyên thủy khác với những nét phụ nữ rõ ràng, ngay lúc đó, gen trong cơ thể tôi bùng phát mạnh mẽ, tôi muốn tán tỉnh, nhưng tôi không quan tâm đ ến bất cứ điều gì như thế này cả, tôi không quan tâm bố mẹ cô ấy có đánh giá cao tôi hay không, tôi không quan tâm tôi có nhà hay xe hơi không, tôi không quan tâm thế giới nhìn chúng tôi như thế nào, đó có lẽ là tình yêu thuần khiết nhất.

Thời thế bây giờ đã thay đổi, giá trị tình yêu sẽ luôn bị giá trị vật chất của xã hội đè nặng, chúng bị ràng buộc bởi nhà lầu xe hơi, bố chồng mẹ chồng, thẻ ngân hàng của chính mình, nhiều khi không phải không muốn, mà là hạnh phúc đơn giản thuần khiết quá khó để theo đuổi.

Lộ Tuyết xinh đẹp và có khí chất như vậy, tối hôm đó cô ấy sẵn sàng ngồi cùng tôi ở một quán nước ven đường, ăn mì xào sáu tệ một phần, thậm chí cô ấy còn không thèm nhìn những chiếc ô tô sang trọng chạy qua, nhưng mỗi khi cô ấy nhìn tôi, trong mắt cô ấy đều mang theo ý cười, đôi mắt cô ấy như trái nho, tròng trắng như vải thiều, mỗi lúc một ngọt ngào hơn.

Liên tục mấy ngày, tôi không gặp lại Lộ Tuyết, tôi như phát điên lên, lần nào tôi cũng không quan tâm người khác có bỏ xu vào hay không, ngày nào tôi cũng nghĩ đến cô ấy và mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, tôi không thể nhịn được nữa, tôi vội lấy điện thoại ra gửi cho cô ấy một tin nhắn.

[Em có khỏe không?]

Lộ Tuyết không trả lời tôi, tôi cũng không ngại gửi lại, tôi kiên nhẫn đợi thêm một tuần nữa, suy nghĩ trong đầu lại bùng lên, lấy hết can đảm gửi một câu: [Anh nhớ em.]

Cô ấy vẫn không trả lời.

Đêm đó, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không nhớ, cảm giác như mình đang ngủ, nhưng tôi cũng cảm thấy bản thân như bị bịt mắt rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà cả đêm.

Cô ấy dường như đột ngột biến mất khỏi thế giới, sự hiện hữu của cô ấy bị xóa sạch hoàn toàn, như thể cô ấy chưa từng xuất hiện trước đây vậy.

Cứ như vậy hơn một tháng đã trôi qua, vào một đêm mưa, thợ săn ma đột nhiên đến trạm xe buýt Kỷ Gia Phần tìm tôi, nói rằng cuộc điều tra đã có tiến triển, anh ta nói rằng khi Lộ Tuyết mười hai tuổi, thi thể cô ấy đã được che đậy bằng vải trắng đặt trước cửa nhà, chưa kịp chôn thì đã biến mất, người nhà cô ấy đi tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy.

Tôi hỏi:

"Ý của anh là, nếu muốn điều tra rõ ràng lai lịch Lộ Tuyết, trước hết phải tìm được thi thể của cô ấy đã?"

Thợ săn ma gật đầu nói:

"Đúng vậy, chúng ta phải đến quê hương của cô ta, làng Tề, còn gọi là làng Thạch Trại, để tìm xem thi thể của cô ta đang ở đâu, nếu tìm được thì mới hốt thuốc đúng bệnh được, chỉ cần buộc cô ấy xuất hiện và hỏi cô ấy tại sao thì có thể cứu sống cậu."

Tôi ngoài mặt gật đầu, nhưng trong lòng lại nói: "Thì ra tên thợ săn ma này cũng là một chuyên gia nói láo, trình độ nói nhảm chắc phải ở cấp độ diễn viên, anh ta cứ nói cô ấy là ma, nhưng không đưa ra bằng chứng nào thuyết phục, có lẽ vì anh ta là ma, vì vậy anh ta mới diễn kịch lừa tôi như vậy, được rồi, tôi sẽ cho anh ta thấy diễn xuất đỉnh đến mức sắp được nhận giải Oscar là như nào!

Lộ Tuyết không chết, chúng tôi cùng nhau ăn tối, đi mua sắm, xem phim, tôi nắm tay cô ấy, ôm eo cô ấy, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy, tất cả đều là tôi tự mình trải qua, sao mà làm giả được cơ chứ?

Tôi không biết thợ săn ma lấy tin tức ở đâu, nhưng chín phần mười là họ đang lừa tôi, tôi dám khẳng định rằng suy đoán trước đây của tôi không phải là vô lý, ngày đó tôi tiến vào trạm tuần hoàn, có lẽ không có quan hệ gì với Lục Tuyết cả, ngược lại có khi là do thợ săn ma một tay làm ra, đầu tiên là để dọa tôi, sau đó xuất hiện để cứu tôi.

Nhưng nếu anh ta đã nói như vậy, chắc chắn là anh ta vẫn chưa muốn hại tôi ngay, cho nên tôi cũng thử hùa theo xem anh ta muốn làm gì, biết đâu lại moi ra được bí mật đằng sau, tôi lập tức nghe theo lời anh ta nói:

"Được thôi, để tôi nói với Ngụy Đằng Phi xin nghỉ một thời gian, chúng ta đến chỗ đó đi, anh nói nơi đó cũng không xa, tôi cũng từng nghe qua rồi."

Thợ săn ma gật đầu, kéo cao cổ áo gió, đẩy cửa ra, biến mất trong màn mưa lớn.

Bằng cách nào đó, cả hai chúng tôi đã thỏa thuận ngầm với nhau, anh ta không hỏi tôi nghĩ gì, và tôi cũng không hỏi tên anh ta.

Trong lòng tôi luôn nhớ đến Lộ Tuyết và tôi tin chắc rằng một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại cô ấy.

Từ lúc đó, chuyến xe sẽ bắt đầu như bình thường, khi tôi đến bến xe núi Bát Long vào ngày hôm đó, về cơ bản tôi đã hình thành thói quen không vào nhà vệ sinh, lúc đầu tôi không muốn gặp tài xế, nhưng sau khi mọi người ngừng nói chuyện với chú ấy, thì tôi cũng không nói chuyện với chú ấy nữa, có đi nhà vệ sinh hay không cũng không quan trọng, dù sao thì khi chú ấy xuống xe, tôi cũng lên xe, ngồi ở ghế nhân viên soát vé và đợi xe khởi hành, không nói với chú ấy một lời nào.

Nửa đêm hôm đó, tôi vẫn ngồi ở ghế của nhân viên soát vé, tựa đầu vào tấm kính phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu không xóa đi được giọng nói và nụ cười của Lộ Tuyết, tôi thật sự hy vọng Lộ Tuyết sẽ xuất hiện trước mặt tôi vào lúc này, đột ngột nhảy xuống xe, sau đó cười hỏi:

"Đường Cửu Uyển, anh có nhớ em không?"

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nhếch miệng cười, giống như từ trong mộng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thở dài, tên khốn ranh mãnh cứ như vậy đắm chìm trong thế giới YY, vì đó khoảnh khắc hạnh phúc nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!