Chương 7: (Vô Đề)

Chu Nhiễm và Bạch Nguyệt đã thỏa thuận ly hôn. Điều này cũng đồng nghĩa với việc cốt truyện chính thức sụp đổ hoàn toàn.

Có lẽ là do sợ tôi – nhân vật nữ phụ độc ác – vẫn chưa đủ "xứng vai", nên vào ngày ly hôn, Chu Nhiễm nhất định yêu cầu tôi phải có mặt.

Gặp lại Bạch Nguyệt, tinh thần và khí sắc của cô ấy rõ ràng tốt hơn lần trước rất nhiều.

Khi thấy tôi, cô ấy chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi:

"Cô nhìn quen quá, chúng ta từng gặp ở đâu rồi phải không?"

Bạch Nguyệt vẫn mang thuộc tính của nữ chính. Trong mắt cô ấy, tôi vẫn chỉ là nhân vật qua đường mà vai chính không nhớ nổi mặt.

"Tôi là thư ký của Chu Nhiễm."

"Đúng đúng! Nhìn trí nhớ tôi kìa, chuyện tôi có thể ly hôn lần này cũng nhờ vào cô ít nhiều."

Câu này khiến tôi hơi chột dạ:

"Khách sáo rồi, tất cả là do hai người tự cố gắng mới được kết quả như vậy."

Sau khi cầm được giấy ly hôn, Chu Nhiễm như trút được gánh nặng, vừa bước ra khỏi cửa đã nắm lấy tay tôi.

Như bị điện giật, tôi lập tức giật tay ra và còn lo lắng nhìn quanh xem có ai thấy hành động vừa rồi của anh ấy không.

Giấy vừa mới nhận mà đã dắt tay rồi, anh ấy định để tôi bị gắn mác "tiểu tam" suốt đời à?

Thấy tôi phản ứng quá khích, Chu Nhiễm không vui:

"Bổn thiếu gia dắt tay em, sao trông em giống như ghét bỏ lắm vậy?"

"Không có không có," tôi vội vàng nói, "Chẳng qua lòng bàn tay em có mồ hôi, sợ làm bẩn tay ngài thôi."

Nói rồi tôi còn giả vờ cọ cọ lên quần áo, "Sạch rồi đấy."

Chu Nhiễm cười lạnh, rõ ràng là không tin.

Anh đi trước vài bước:

"Hôm nay em định mời anh ăn gì?"

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Mời anh ấy ăn?

Tôi nghĩ mãi cũng không nhớ mình từng nói sẽ mời anh ấy ăn. Nhưng nhìn sắc mặt anh ngày càng đen, tôi bắt đầu nghi ngờ hình như mình đã trót hứa rồi thật.

" Cô thư ký của anh, anh giờ là người độc thân. Muốn theo đuổi ai thì phải dốc toàn sức lực. Hôm nay cho em cơ hội mời anh ăn, khuyên em đừng không biết điều."

Nhìn gương mặt "Đây là vinh hạnh của em" đó của Chu Nhiễm, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ:

Bây giờ cầu xin Bạch Nguyệt quay lại mang nam chính đi, còn kịp không?!

Trước đó, khi Bạch Nguyệt chuyển về nhà , Chu Nhiễm kiên quyết giữ khoảng cách với cô ấy nên đã xách chăn gối dọn vào nhà tôi.

Khi ấy tôi còn đang choáng vì sự "thức tỉnh" của nam chính, nên chưa kịp đuổi anh đi.

Giờ ly hôn rồi, vậy mà Chủ Nhiễm vẫn chưa có ý định dọn ra.

Sao, chả lẽ nệm là do Bạch Nguyệt mua, nên hiện giờ ly hôn rồi lên ngại không dám ngủ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!