Diệp Trần giật bắn người, đẩy phắt Mạc Tinh Thần ra, xoay người bỏ chạy.
Mạc Tinh Thần ngơ ngác, gọi với lại sau lưng: "Diệp cô nương!"
"Xin lỗi." Diệp Trần tạm dừng bước, thái độ nói rất nghiêm túc, "Mạc công tử, ta không có ý đó với huynh. Nếu như huynh đồng ý, chúng ta vẫn là bạn ăn cơm, nếu không đồng ý, vậy mọi người bèo nước gặp nhau, duyên đến duyên đi là chuyện bình thường."
Nói xong, Diệp Trần liền xách váy, chạy thẳng một mạch đến phòng Thẩm Cảnh Phùng. Mạc Tinh Thần dợm đuổi theo thì bị Lão Tam chạy tới ngăn lại: "Giáo chủ, mặc kệ đi, xe ngựa tới rồi, chúng ta mau đi thôi!"
"Đợi…"
"Không thể đợi, Thánh nữ đang ở ngay cửa cốc rồi, còn không ra thì sẽ đánh vào đây đấy!"
"Sao nàng ấy điên quá vậy!"
Mạc Tinh Thần tức mình quát lên, xoay người đi theo Lão Tam.
Thẩm Cảnh Phùng trở về phòng mới bình tĩnh lại, thay đồ xong, ngồi trên nệm bồ đoàn, gác kiếm ngang trên hai đầu gối, nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí.
Lúc Diệp Trần bước vào phòng, chỉ trông thấy một bóng lưng, tóc dài để xõa, áo trắng như tuyết.
Trong chớp mắt, thật kỳ lạ, bóng dáng Quân Diễn nhiều năm trước bỗng ùa về, tầm mắt tối sầm lại, Diệp Trần suýt thì ngã, chống vội vào cạnh cửa, cúi đầu thở hổn hển.
"Diệp cô nương."
Thẩm Cảnh Phùng đưa lưng về phía nàng, tay vuốt thanh kiếm gác trên chân.
Diệp Trần không đáp lời, bỗng dưng, trong lòng cô cảm thấy rất đè nén, rõ ràng là một người đã từng làm tẩy trừ tình cảm, vậy mà vẫn cảm thấy tình cảm cuồn cuộn đổ về như trước, khóe mắt cay xè.
"Kí chủ, cô sao vậy?" Ba Tám hoảng hốt, "Có phải có vấn đề gì rồi không?"
Diệp Trần không trả lời, bấu chặt khung cửa, phải một lúc sau mới bình thường trở lại.
Cô hít sâu một hôi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Cảnh Phùng.
Chàng ta quay đầu lại, thái độ điềm tĩnh, mắt nhìn xuống đất: "Ta đang định tìm cô nương để nói lời từ biệt, không ngờ cô nương lại đến đây."
"Nói lời từ biệt?" Diệp Trần ngơ ngác, "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Ma giáo giao tranh với Thánh giáo ở Tây Vực, Nhạc Sơn phái có phân đà ở đấy, Cảnh Phùng được chưởng môn gọi về đi bảo vệ dân chúng."
"Ồ, vậy à." Diệp Trần gật đầu, bảo vệ dân chúng, loại chuyện này cần phải ủng hộ. Cô ngẩng đầu nhìn đối phương: "Thế chừng nào huynh về?"
Thẩm Cảnh Phùng vẫn nhìn xuống đất, không nói gì. Diệp Trần lại gật đầu thêm lần nữa, coi như đã hiểu: "Huynh không định quay lại đây nữa."
"Cô nương sống ở Dược Vương cốc rất tốt." Thẩm Cảnh Phùng ôn tồn nói, "Tại hạ rất yên tâm. Dù sao tại hạ cũng là đệ tử của Nhạc Sơn, phải có trách nhiệm với môn phái, không thể trốn tránh."
"Phái Nhạc Sơn là môn phái của huynh, huynh phải có trách nhiệm." Diệp Trần nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn những giọt mưa thu tí tách bên ngoài, điềm đạm nói, "Thế ta là thê tử đã bái thiên địa với huynh, sao không thấy huynh nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm với ta?"
Mặt Thẩm Cảnh Phùng đổi sắc.
Diệp Trần cảm thấy hơi hơi tủi thân.
Cô cảm thấy mình đã rất nỗ lực đối xử tốt với chàng ta lắm rồi, thế mà chỉ số thiện cảm cứ nói rớt là rớt ngay, tuy cô đúng là thích người đẹp, đúng là có làm chút chuyện vì người đẹp thì cũng vui vẻ làm, nhưng không hiểu tại sao, cô vẫn luôn hi vọng, những gì mình bỏ ra, cũng sẽ được Thẩm Cảnh Phùng báo đáp lại.
Cô đối tốt với Mạc Tinh Thần, tốt với Tạ Vô Song, tốt với Kyle, với Chu Ngọc Thừa, những việc đó đều không đáng gì, tiện tay thì làm, đối phương có đối xử lại thế nào cũng không quan trọng.
Thế nhưng, Thẩm Cảnh Phùng thì khác, cô không chỉ vì khuôn mặt đẹp trai của đối phương, cô còn thoáng có chút hi vọng đối phương đáp lại tình cảm và những gì mình đã bỏ ra.
Lúc này đây, Diệp Trần vẫn chưa hiểu được là vì sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!