Chương 28: Thanh kiếm không nghỉ 11

Nói xong, Quân Diễn lấy chiếc sạn gỗ Diệp Trần đang cầm, cắm cúi xào nấu thức ăn. Ánh nắng cuối ngày dịu dàng chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của chàng, Diệp Trần đứng bên lặng lẽ ngắm.

Loáng cái đã thấy Quân Diễn trút đồ ăn ra đĩa rồi đưa cho Diệp Trần, nhẹ nhàng bảo: "Bày ra bàn đi."

Diệp Trần tỉnh táo lại, lập tức gật đầu, chuyển đồ ăn ra bàn rồi ngồi luôn ở bàn cơm ôm bát đũa chờ Quân Diễn.

Cô thích nhìn Quân Diễn khi đang làm việc, đàn ông nghiêm túc rất cuốn hút, khiến tim người ta loạn nhịp. Quân Diễn đâu chỉ cuốn hút, chàng còn có thần thái của một tiên nhân hạ phàm khiến Diệp Trần chỉ muốn tự vỗ tay khen mình, khá lắm, có thể lôi tuột người đàn ông này xuống khỏi thần đàn!

Ba Tám bay tới bay lui trong đầu cô, quan sát mọi chuyện thông qua đôi mắt cô, anh ta ngỡ ngàng nhận ra đôi mắt Diệp Trần quan sát thế giới luôn chịu chi phối bởi tình cảm. Trước kia, lúc chăm sóc Cố Gia Nam, thế giới luôn có chút cảm giác thương tiếc, dịu dàng, còn hiện tại, lúc nhìn Quân Diễn, thế giới này như phát sáng.

Nhưng cái kiểu sáng lên này cũng không phải là tình cảm gì đặc biệt, chỉ giống như khi nhìn thấy một minh tinh, một siêu nhân thì ngưỡng mộ, quý mến.

"Tôi phát hiện một chuyện," Ba Tám phát biểu, "tình cảm cô dành cho Quân Diễn có vẻ không giống với Cố Gia Nam…"

"Tất nhiên rồi," Diệp Trần chống cằm, ngắm Quân Diễn, "Cố Gia Nam là con trai tôi, Quân Diễn là sư phụ tôi, đương nhiên không thể so hai người với nhau rồi."

"Đừng có nói mấy chữ con trai tôi tình cảm vậy chứ… Tôi sợ đấy."

"Cố Gia Nam là tôi nhọc công nuôi nấng, tôi biết cậu ta sẽ không bao giờ phản bội tôi. Quân Diễn thì khác, từ lâu tôi đã biết, bất kỳ lúc nào chàng ta cũng có thể phản bội tôi." Diệp Trần sờ miệng bát, vẻ mặt bình thản, "Tôi thích diện mạo đẹp đẽ và sức mạnh cao cường của chàng ta, cũng cảm kích việc chàng ta đối tốt với tôi, tôi sẽ báo đáp lại. Nếu bỏ ra nhiều tình cảm thì dễ bị tổn thương lắm."

"Tình cảm mà cũng kiểm soát được sao?" Ba Tám thắc mắc. Diệp Trần cười tủm tỉm trả lời: "Ít nhất thì tôi có thể."

Trong lúc hai người nói chuyện, Quân Diễn đã làm xong đồ ăn, đặt xuống trước mặt Diệp Trần. Diệp Trần chắp tay cảm kích: "Cám ơn sư phụ đã ban thưởng cơm chiều cho con, chúc sư phụ sinh nhật vui vẻ!"

Quân Diễn không muốn trả lời, chàng muốn giữ khoảng cách một chút nhưng thấy đối phương cười, khóe môi chàng cũng bất giác cong lên, chàng cúi đầu ngồi xuống, giấu giếm sự vui vẻ của mình, thờ ơ bảo: "Ăn cơm đi."

Hai người im lặng ăn cơm, Diệp Trần len lén nhìn Quân Diễn, Quân Diễn thấy cô nhìn bèn hỏi thẳng: "Con muốn nói gì?"

"Sư phụ không hỏi sư muội đi đâu à?"

Diệp Trần hơi thấp thỏm, Quân Diễn gắp bớt miếng thịt trong bát cô ra rồi mới bảo: "Đừng ăn nhiều thịt quá, ăn thêm rau dưa đi. Tạ Vô Song là người có hiểu biết, sẽ không làm xằng làm bậy."

"Người biết ạ?" Diệp Trần tròn mắt, Quân Diễn gắp một miếng rau, vẻ mặt ôn hòa, "Tính tình Tạ Vô Song hoạt bát, tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt cho Đan Nhan. Con bé mới có tang cả nhà, bị khủng hoảng, ta quá trầm lắng, con bé ở với ta e là sẽ ngột ngạt."

"Sư phụ quan tâm thật chu đáo." Diệp Trần thở dài, ăn một miếng thịt, trong lòng thấy vui vẻ hơn một chút. Quân Diễn dừng đũa, chàng nghe thấy sự bất mãn của Diệp Trần, muốn giải thích nhưng không thể bật ra khỏi môi, cuối cùng đành rũ mắt, nhẹ nhàng bảo một tiếng: "Ừm."

Nói xong, chàng đổi đề tài sang chuyện tu vi của cô: "Vô Tình đạo luyện đến tầng thứ mấy rồi?"

"Tầng thứ ba ạ."

"Tình cảm là thứ động lòng người nhất cũng là thứ gây tổn thương nhất. Tiểu Trần à, đã tu Vô Tình đạo thì nhất định phải bồi dưỡng đạo tâm, làm một người vô tình."

"Sư phụ cũng thế sao?" Diệp Trần lặng thinh nhìn Quân Diễn. Quân Diễn thoáng giật mình, đáy lòng như bị ném trúng một hòn đá, có thể nghe thấy cả tiếng vang khi viên đá chìm vào trong làn nước. Chàng bình tĩnh đáp: "Phải."

"Tiếc thật." Diệp Trần cười tủm tỉm, "Sư phụ là người vô tình nhưng Diệp Trần đối với sư phụ thì vẫn phàm tâm chưa dứt."

"Con…" Quân Diễn ngẩng phắt đầu lên, Diệp Trần nói tiếp: "Dù là sư phụ, Vô Song hay các sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội trong Thiên Kiếm tông, Diệp Trần đều không dứt bỏ được. Sư phụ ơi," Diệp Trần thở dài, vẻ mặt không hề lo lắng chút nào, "có phải con không thích hợp tu Vô Tình đạo không ạ?"

"Tình yêu lớn…" trái tim đập loạn của Quân Diễn bình tĩnh trở lại, chàng khó nhọc đáp, "cũng là vô tình."

"Vậy ạ?" Diệp Trần nhíu mày, trầm tư một lúc rồi vỗ tay bảo, "Thôi bỏ đi, không nói nữa, con còn chuẩn bị quà sinh nhật cho sư phụ nữa đấy. Sư phụ có thích nghe hí kịch không?"

"Không thích."

"Nhưng con chuẩn bị rồi." Diệp Trần nháy nháy mắt mấy cái, "Thế nên thích nhé?"

Quân Diễn nhất thời á khẩu.

Trong lúc hai người ăn cơm, Đan Nhan đang bị Tạ Vô Song và đám sư đệ sư muội cùng hội cột vào cây cột, nàng lạnh lùng trừng Tạ Vô Song, hét lên một lần nữa: "Thả, ta, ra!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!