Đồng hồ báo thức đầu giường giục giã vang lên, lập tức bị Hạ Văn Xuyên vươn tay tắt đi.
Hạ Miên Miên không kiên nhẫn cau mày, xoay người, quấn chăn thành một cuộn quanh người.
Chăn bị cô kéo hết, dáng người đẹp đẽ, rắn chắc cứ thế toàn bộ phô bày, nhưng anh cũng không giành lại chăn, dứt khoát xoay người xuống giường, cầm chiếc khăn tắm trên ghế, quấn lấy nửa người dưới, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Rửa mặt xong đi ra, Hạ Miên Miên vẫn đang ngủ ngon lành, anh khẽ cong môi, nghĩ thầm đoán chừng hôm qua mình ép cô bé lao động hăng say quá. Lần cuối cùng cô nhóc như con mèo con ôm cánh tay anh nũng nịu khóc, hung hăng gọi "Anh hai, anh hai".
Hạ Văn Xuyên đổi một bộ quần áo thể thao thoải mái vừa vặn đi xuống, đúng lúc dì Liên đã nấu xong bữa sáng.
"Sáng nay ăn cháo nhé."
Anh dặn dò dì Liên:
"Buổi trưa dì không cần chuẩn bị cơm đâu. Hôm nay cháu đưa Miên Miên qua công ty."
Dì Liên tò mò hỏi: "Cháu thật sự muốn cho Miên Miên đi làm?"
Hạ Văn Xuyên nói:
"Con bé vừa tốt nghiệp, muốn đi làm là việc rất bình thường. Không sao đâu. Cháu sẽ trông coi em ấy."
Dì Liên thở dài:
"Trong nhà lại không thiếu tiền, khổ cực như vậy làm gì. Hai đứa vừa đi tuần trăng mật về, lại gấp gáp đi tìm việc làm, không biết còn tưởng rằng cái nhà này phải để con bé nuôi đó."
Hạ văn Xuyên bật cười:
"Em ấy có hứng thú đi làm càng tốt chứ sao."
Dì Liên lắc đầu, thực sự không hiểu người trẻ tuổi nghĩ gì.
Nhà không thiếu tiền, khổ cực vất vả lao ra ngoài bươn trải làm chi không biết.
Một tiếng sau, Hạ Văn Xuyên một thân lấm tấm mồ hôi đi lên lầu ba, anh vào phòng thấy bảo bối nhỏ nhà mình vẫn đang say giấc, bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào phòng tắm rửa, lúc trở ra, trên thân chỉ choàng duy nhất một cái khăn tắm.
Anh vừa lau tóc, vừa đi đến bên giường, xoay người cúi đầu hôn lên trán cô một cái sau đó thổi thổi vào tai Miên Miên, gọi:
"Công chúa đã đến lúc dậy rồi."
Hạ Miên Miên rụt người trong chăn nhăn mặt: "Đừng làm ồn mà."
Hạ Văn Xuyên thấp giọng cười, cảm thấy khi cô còn mơ mang ngái ngủ quả là đáng yêu chết đi được, anh nhịn không được hôn lên khóe miệng cô nói:
"Không phải bảo hôm nay em nói muốn đến công ty phỏng vấn sao? Chẳng lẽ ngay ngày đầu đã định đến muộn."
Hạ Miên Miên: …
"Anh... Anh thử hỏi bên nhân sự xem, có thể để sang ngày mai phỏng vấn không?"
Hạ Văn Xuyên bật cười thành tiếng, đúng là đại bảo bối nhà anh, đáng yêu chết mất.
"Được. Anh gọi điện cho trưởng phòng nhân sự, nói vợ tôi buồn ngủ không dậy nổi cho nên hoãn phỏng vấn đến ngày mai. Ngày mai nếu cô ấy vẫn không thể rời giường được thì hoãn đến ngày kia, cứ thế suy ra…"
Hạ Miên Miên giật chăn xuống, híp mắt, vươn tay áp lên hai má Hạ Văn Xuyên, trừng mắt:
"Còn không phải tại anh sao? Rõ ràng đã nói chỉ làm một lần, kết quả thì sao không những làm ba lần, còn dùng cả sεメtoy nữa, hừ còn lừa em là dùng thứ đó sẽ rất thoải mái. Ghét anh, ghét anh."
"Ghét anh? Anh nhìn em thế nào cũng thấy rất thoải mái, hưởng thụ mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!