Thế giới nhỏ vậy đấy, oan gia lại cứ phải đâm đầu vào nhau.
Khó có dịp hẹn hò cùng Chu Khả Nhi, thế mà trong một quán lẩu giữa hàng trăm quán lẩu trong thành phố này vẫn có thể "may mắn" gặp được Bạch Mộng Lam, Hạ Miên Miên nhìn hai người trước mắt trong lòng thầm phỏng đoán có phải Chu Khả Nhi lại làm ra việc gì rồi không, chọc giận phải bánh bèo chúa Bạch Mông Lam.
Bởi vì lần này Bạch Liên Hoa kia đến đây rõ ràng nhằm vào Chu Khả Nhi.
Phân tích xong tình trạng trước mắt, Hạ Miên Miên lập tức bình tĩnh, thản nhiên ngồi xem màn kịch kịch tính sắp diễn ra.
Việc này có thể nói là trước lạ sau quen, trước đó đã từng chứng kiến tuồng kịch của hai người, không ngại xem thêm một vở nữa.
Bạch Mộng Lam đứng ở một bên, vẫn vẻ thanh cao lãnh đạm, từ tốn nói:
"Chu Khả Nhi cô đúng là âm hồn bất tán, đi ăn nồi lẩu cũng có thể đen đủi đụng phải cô."
Hạ Miên Miên vừa bưng cốc lên uống một ngụm nước, vừa nghe xong câu này, kém chút sặc chết.
Chu Khả Nhi không thể tin ngẩng mặt lên, nói:
"Có phải cô đang nhầm lẫn gì ở đây không? Nếu cô không nhất quyết đi về chỗ này làm phiền chúng tôi, tôi thậm chí còn chẳng nhìn thấy cô."
Bạch Mông Lam nhíu mày:
"Tôi chân trước vừa vào nhà hàng, cô đã lập tức theo sau tiến đến, đây không phải âm hồn bất tán thì là gì?" Chu Khả Nhi cười nhạo nói:
"Kỳ quái, chỗ cô có thể tới tại sao chúng tôi không thể tới? Chẳng lẽ cái nhà hàng Haidilao này mở cửa tôi vào ăn còn phải xin phép cô?"
"Đừng có giở thói cả vú lấp miệng em.
Tôi hỏi cô, tối qua có phải cô hẹn Tuấn An cùng ăn cơm không?"
Bạch Mộng Lam hoàn toàn nhập vai cô gái yếu đuối, ủy khuất.
Chu Khả Nhi không kiên nhẫn nhìn cô ta nói:
"Tôi hẹn ai ăn cơm cô quản được sao?"
"Cô hẹn người khác ăn tôi đương nhiên không xen vào, nhưng cô hẹn bạn trai tôi ăn cơm, tốt tất nhiên phải quản.
Chu Khả Nhi có phải cô nghiện cái trò làm tuesday quá rồi không? Cố tình không biết anh ấy là người đã có bạn gái?"
Bạch Mộng Lam càng nói càng lớn tiếng.
Giờ này cũng đã sát giờ cơm, người trong quán khá đông, không ít người vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía họ, "Tuesday" dù sao cũng là một từ mẫn cảm, hơn nữa hai người con gái đang tranh cãi đều là mỹ nữ, do vậy quả thực vô cùng thu hút sự chú ý.
Chu Khả Nhi lần đầu gặp tình cảnh này, người đang quanh xem đối với cô mà nói cũng chẳng khác mấy những cuộc họp trong công ty, không đủ sức gây áp lực.
Có lẽ cảm thấy ngồi nói chuyện không đủ khí thế, do đó cô thuận thế đứng lên, sắc bén đáp trả:
"Bạch Mông Lam tôi còn chưa xuất thủ, cô đã không chờ đợi nổi, muốn nhanh nhanh chóng chóng tặng tôi cái danh hiệu này, có phải cực kỳ chờ mong chuyện tình ba người???"
Bạch Mộng Lam tức giận đến mặt đỏ rần, dậm chân nói:
"Đồ không có liêm sỉ! Quyến rũ bạn trai người khác còn ưỡn ngực tỏ vẻ quang minh chính đại cãi lý."
"Cô có phải có vấn đề không, nếu sợ bạn trai cô bỏ cô, vậy thì cố gắng giám sát anh ấy chặt chẽ vào, chạy đến chỗ tôi gào rống thì có tác dụng gì? Cô cảm thấy làm thế này tôi sẽ sợ sao?"
"Cô nhiều tiền hơn tôi à? Dáng dấp xinh đẹp bằng tôi sao? Hơn nữa tuổi tác cô đã lớn, so về độ trẻ trung cũng không thắng nổi tôi.
Sờ lên ngực mà tự hỏi cô có gì mà đòi tranh đoạt với tôi? Nếu tôi thực sự muốn tranh cướp với cô thì chỉ cần một cái búng tay là xong hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!