Đại khái là dạo này cậu ta rất nghe lời, còn được vào đội tuyển bóng rổ chính thức của trường.
Trước kia cậu ta không hiểu chuyện là bởi vì ở nước ngoài giao du với đám bạn không tốt, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, trở về đây học ở môi trường tốt, chơi với bạn bè gia giáo, tự nhiên tính cách cũng thay đổi.
Hạ Miên Miên chỉ đứng một bên lẳng lặng lắng nghe, nghĩ thầm: Mới về được mấy ngày đã lập tức hiểu chuyện hơn được sao? Sau bữa ăn Tần Nguyệt lại ngồi chơi thêm chút nữa, mới trở về, hiện tại bà có xe riêng cho nên việc đi lại cũng thuận tiện hơn.
Hạ Miên Miên ngồi trên sofa chậm rãi lột vỏ nho, vừa lột xong một quả lại bị Hạ Văn Xuyên trắng trợn cướp mất, về sau cô bực mình không thèm lột nữa, trực tiếp cho vào miệng nhai sau đó nhằn vỏ ra, đắc ý nhìn Hạ Văn Xuyên bày tỏ: Đình giành với em.
Đừng hòng.
Kết quả Hạ Văn Xuyên ôm cổ cô, cúi xuống trắng trợn hôn, tiện thể cướp nửa quả nho còn lại trong miệng cô, còn cực kỳ nhã nhặn bình phẩm:
"Nho này ăn cũng được."
Hạ Miên Miên: …
Hai người chỉ vì một quả nho mà nháo qua nháo lại, dì Liên dọn dẹp xong xắn tay áo đi ra, vừa thấy cảnh này, mặt già lập tức bối rối, vội nói:
"Hai đứa cứ tiếp tục, dì về phòng đây."
Sau đó cực kỳ thức thời biến mất.
Hạ Miên Miên thở phì phò đập tay anh:
"Tên không đứng đắn này."
Hạ Văn Xuyên bị đánh nhưng tâm tình vẫn vô cùng vui vẻ, bật cười lớn.
Bình thường anh rất ít khi cười, nhưng ở trước mặt Hạ Miên Miên lúc nào cũng không kiềm chế được, chỉ vì vài động tác nhỏ đáng yêu của cô mà dễ dàng bị chọc cho vui vẻ.
Thứ cảm xúc kỳ diệu này, trước nay Hạ Văn Xuyên chưa từng cảm nhận được, anh thấy kể ra cũng không tệ, rất đáng để hưởng thụ.
Hạ Văn Xuyên cười xong, nói với cô:
"Hay là, anh gọi dì Liên quay lại nhé?"
Hạ Miên Miên cảm thấy kỳ quái hỏi: "Để?"
Hạ Văn Xuyên nháy mắt:
"Nói rằng hai chúng ta hoàn toàn trong sạch."
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên ái muội bồi thêm 1 câu:
"Đoán chừng dì ấy không tin đâu."
Hạ Miên Miên: …
Hai người đang nói chuyện, điện thoại đặt trên bàn của Hạ Văn Xuyên reo lên, Hạ Miên Miên liếc qua màn hình, lập tức trợn mắt.
Chu Khả Nhi gọi đến???? Hạ Miên Miên liếc nhìn Hạ Văn Xuyên một cái, híp mắt hỏi:
"Vẫn còn qua lại với chị ta?"
Hạ Văn Xuyên thu lại nụ cười, kiên nhẫn giải thích:
"Cô ấy bắt đầu tiếp quản sự vụ của gia tộc, anh với cô ta là đối tác làm ăn, liên lạc với nhau là chuyện hết sức bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!