Chương 36: (Vô Đề)

Lúc Hạ Văn Xuyên đánh người, biểu hiện trên mặt vẫn như cũ, hết sức bình tĩnh, không để ý đến ánh mắt chất vấn của Tần Nguyệt, lạnh lùng nhìn Tần Đông, nói:

"Một đạp này trả cho cậu hôm qua đã đùa ác ý với em gái tôi.

Nếu thực sự Miên Miên nhà chúng tôi ngã ra đó, thì không đơn giản chỉ là một cái đạp đâu."

Tần Đông: …

Tần Nguyệt ngây người, nhìn Tần Đông lại nhìn Hạ Miên Miên phía sau lưng Hạ văn Xuyên, trong nhất thời không biết nên nói gì.

Trò đùa ác ý nào? Sao bà lại không biết.

Cuối cùng bà cũng chỉ có thể hỏi Hạ Miên Miên:

"Miên Miên, việc này là sao? Sao con không nói với dì?"

Hạ Miên Miên cũng bất ngờ, việc hôm qua Tần Đông đã xin lỗi cô, cô cũng đã nhận lời xin lỗi, vốn nên cho qua, chỉ là cô quên mất, lúc ấy mình đang gọi video cho Hạ Văn Xuyên, tất cả sự việc đã bị anh nhìn thấy.

Hạ Miên Miên cảm thấy việc này coi như đã xong, nhưng Hạ Văn Xuyên đâu phải người dễ nói chuyện như thế, thế ra anh vội vàng trở về, chuyện đầu tiên chính là giúp cô xả giận.

Hạ Miên Miên không đáp lời, Hạ Văn Xuyên chỉ liếc nhìn bà một cái, đáp:

"Nói với gì thì có tác dụng gì? Mắng con trai dì một trận sau đó thì sao?"

Đối với Hạ Văn Xuyên chỉ có thể thỏa mãn kɦoáı ƈảʍ trả thù của anh ta mới tính là đã trả thù xong.

Tần Nguyệt: …

Tần Nguyệt đột nhiên phát hiện, mấy năm không gặp, Hạ Văn Xuyên đã biến thành một con người hoàn toàn xa lạ, đã không còn là cậu thiếu niên trong trí nhớ của bà nữa.

"Còn có." Hạ Văn Xuyên mở miệng nói tiếp với Tần Đông:

"Đến nhà người khác, tối thiểu phải biết tuân thủ quy định của của gia chủ, ngay cả điều đơn giản như thế cậu cũng không biết? Cậu không biết tầng 2 và tầng 3 không được tùy tiện đi lên ư?"

Tần Nguyệt ngẩn người, quay đầu nhìn con trai, ánh mắt đầy trách cứ và oán hận.

Ngay trước mặt mọi người, bà không thể nói gì, chỉ có thể mắng:

"Sao con lại không biết nghe lời như vậy.

Hư quá." Dì Liên cũng vô cùng kinh ngạc nói:

"Tiểu Đông, sáng sớm hôm qua dì đã nói với cháu rồi, tuyệt đối không được lên lầu, cháu quên ư?"

Tần Đông: "Cháu…"

Hạ Văn Xuyên cười lạnh:

"Không phải quên, chỉ là cảm thấy không quan trọng, phải không?" Dì Liên khẩn trương nhìn Hạ Miên Miên, nóng nảy hỏi:

"Miên Miên, cậu ta lên lúc nào?"

Hạ Miên Miên nhớ đến chuyện này, ngữ khí có chút cứng đờ đáp:

"Lúc con ngủ trưa, buổi sáng con đều không đóng cửa phòng."

Tần Đông vội vã thanh minh:

"Con không nhìn lén em ấy ngủ, con thật sự chỉ muốn đến thư phòng mượn chút sách…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!