Chương 28: (Vô Đề)

Hạ Văn Xuyên không ngờ đến cô lại dở chiêu này ra, cho dù anh đang bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ ham muốn thì đối mặt với bài gào thét này cũng tắt nứиɠ.

Trước kia thỉnh thoảng cô cũng cáu kỉnh như vậy, nhưng gặp tình huống này anh sẽ không chút nương tình trực tiếp bịt miệng nhóc con này lại, ép cô nín khóc.

Vậy mà không hiểu sao hiện tại nhìn cô la khóc om sòm, Hạ Văn Xuyên không chỉ không nỡ ra tay lại còn cảm thấy cô như thế này rất đáng yêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Hai người cứ vậy một người nằm sấp, một người gào khóc khản cả cổ, hai mắt nhìn nhau, giằng co hồi lâu.

"Được rồi.

Nín."

Hạ Văn Xuyên cau mày, do dự một chút, liền vuốt vuốt tóc cô xem như an ủi.

Hai ngày nay anh không ngủ, không ăn cơm, vừa hay tin lập tức đến tìm cô, bản thân anh còn chưa phát cáu, vậy mà cô đã ở đây la khóc như thể ủy khuất lắm, thế này có thể tính là kẻ ác cáo trạng trước không?

"Oa oa oa oa…"

Hạ Miên Miên khóc đến nức nở, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác bi thương, uất ức, còn cật lực giãy giụa, vừa khóc vừa quở trách anh:

"Trói thì trói, sao còn cột cả lưng và người? Nằm như thế này ép xuống vừa đau vừa khó chịu.

Anh nặng như thế còn đè ên tôi.

Hu hu hu tay và cổ tay của tôi sắp bị anh đè gãy rồi."

Hạ Văn Xuyên: …

Khóc thê thảm vậy mà vẫn có thể nói được rõ ràng, rành mạch nhỉ, coi như em lợi hại.

Hạ Miên Miên được đà lại tiếp tục giãy dụa:

"Ô ô ô anh còn chưa chịu cởi trói cho tôi, muốn tôi tàn phế thật chứ gì."

Hạ Văn Xuyên cảm thấy trái tim khẽ ngứa ngáy, như có một chiếc lông chim như có như không trêu chọc tim mình, khiến lòng anh dần trở nên mềm mại.

Anh mím chặt miệng cố kìm chế khóe môi không tự chủ được đang cong lên.

Anh lần nữa đưa tay vuốt vuốt tóc cô, thấp giọng nói:

"Đừng nhúc nhích."

Sau đó liền tháo dây trói cho cô.

Hạ Miên Miên lập tức ngừng khóc, tuyến lệ này đúng là không khác gì cái vòi nước, bật tắt tức thời muốn lúc nào có lúc ấy, nhưng Hạ Văn Xuyên cũng không cáo trạng ai đó diễn quá khoa trương, rõ mồn một đang giả vờ, ngược lại cảm thấy hành động này đáng yêu chết đi được, nhịn không được liếm môi một cái, lại muốn đè người ra hôn.

Nhưng dù nội tâm đã bị vẻ đáng yêu của đối phương làm tan chảy, thân là một người cao lãnh đương nhiên Hạ Văn Xuyên vẫn cố hết sức duy trì hình tượng bình tĩnh lạnh lùng thường ngày.

Cố gắng không để tình cảm lấn lướt lý trí.

Hạ Miên Miên vất vả lắm mới được tự do, trước tiên kéo miếng vải bịt mắt xuống.

Gian phòng rất sáng, khiến cô không tài nào mở mắt được, chỉ có thể khép hờ, cố gắng làm quen với ánh sáng, đồng thời qua khe mắt quan sát xung quanh một lượt.

Đương nhiên mọi thứ đều lạ lẫm, chứng tỏ đây là lần đầu tiên nguyên chủ đến đây, đúng lúc đang chăm chú nhìn quanh thì một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện gần trong gang tấc.

Nhìn cô muốn mở mắt mà không mở được, Hạ Văn Xuyên cảm thấy khó chịu thay cô, như thể anh mới là người đang nhíu mày nằm trên giường vậy, quả quyết vươn tay che lên mắt Hạ Miên Miên nói:

"Dần dần thích ứng thôi.

Đừng vội."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!