Chương 25: (Vô Đề)

Một tên trùm phản diện khét tiếng, một gã đàn ông thân cao 8 thước giờ khắc này chẳng khác nào một con cún to xác ghé vào lưng cô, yêu cầu cô dỗ dành.

Đây là việc một người đàn ông bình thường sẽ làm à? Đến cùng thì đã sai sót ở khâu nào???

Thân thể của nguyên chủ mới chỉ vừa đến tuổi trưởng thành tôi, không tiếp nhận nổi một bầu trời những điều vô lý như thế này.

"Làm sao… Dỗ làm sao?"

Hạ Miên Miên khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng thăm dò.

Hạ Văn Xuyên cong lưng, cúi đầu, đặt cằm lên vai cô, trầm mặc một hồi, giọng nói trầm thấp đến mơ hồ:

"Cùng làm đi."

Anh nói.

Mấy từ ngữ lỗ mãng này rơi vào tại Hạ Miên Miên lại dị thường nặng nề, khiến đáy lòng cô kịch liệt run lên.

Cô theo bản năng rụt bả vai, nhưng người đàn ông ở phía sau giống hệt một con gấu Koala (1), cương quyết bám dính lấy cô, không cho Hạ Miên Miên động đậy.

Xung quanh tối đen như mực giơ tay ra không nhìn rõ năm ngón, thứ duy nhất cảm nhận rõ ràng chính là mùi hương cùng vòng tay siết chặt của anh.

"Vì sao?"

Hạ Miên Miên hỏi anh,

"Anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh tại sao phải làm vậy?"

Hạ Miên Miên phát hiện từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, càng ngày cô càng không nhìn thấu nội tâm người đàn ông này, rõ ràng là một kẻ thanh lãnh, lạnh tình, coi trọng sự nghiệp đến điên cuồng, vậy mà bây giờ trong đầu chỉ toàn ý nghĩ sắc dục và ham muốn, lại còn vô cùng thẳng thắn đòi hỏi khiến cô không biết phải chống đỡ ra sao.

Hạ Văn Xuyên nhíu mày, anh thực sự không thích đề tài này, nhưng lại chẳng thoát ra được thứ chủ đề cảm tính đó, Mạc Nhất Uy hỏi anh yêu hay không yệu, Hạ Miên Miên nói anh không yêu cô.

Trên đời này ngoại trừ tình yêu, không thể tồn tại thứ tình cảm khác được hay sao?

"Em là của anh, chỉ cần điểm này là đủ."

"Tôi không phải là của anh."

Hạ Miên Miên kiên cường nói:

"Tối thiểu trái tim tôi không phải của anh.

Đến một ngày tôi tìm được một người con trai khiến tôi động lòng, tôi sẽ ra đi cùng anh ấy."

Một ngọn lửa hừng hực bốc lên trong tim Hạ Văn Xuyên, anh hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận, nói:

"Không có sự đồng ý của anh, em nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Ba" một tiếng, Hạ Văn Xuyên buông cô ra, mở đèn.

Ánh sáng đột nhiên dội xuống, đôi mắt đang quen với bóng tối, không chịu nổi ánh sáng đột ngột khó chịu híp lại, qua một lát, Hạ Miên Miên lần nữa mở mắt, xoay người, quật cường nhìn Hạ Văn Xuyên.

Hạ Văn Xuyên tựa lưng vào tường, ánh mắt thâm trầm, chăm chú nhìn cô, phảng phất như một con đại bàng săn mồi, còn Hạ Miên Miên chính là con thú nhỏ mà anh ta chọn.

"Em càng ngày càng biết cách chọc giận anh."

Hạ Văn Xuyên di chuyển yết hầu, đứng thẳng dậy, vươn tay kéo cô đến trước mặt, nắm cằm cô, hung tợn cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn ngông cuồng, đầy chiếm hữu.

Môi dưới của cô bị cắn rách, đau đến mức muốn giãy dụa thoát ra, sau lưng lại bị anh dùng một tay khống chế, không thể lùi cũng chẳng thể tiến, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!