"Cô dám theo dõi em ấy?"
Một bàn tay tóm gọn cổ họng cô ta, chậm rãi siết chặt.
Khuôn mặt anh lạnh lùng như hầm băng, ánh mắt nham hiểm, ngoan lệ, hệt như một tên sứ ác quỷ bò từ địa ngục lên:
"Cô muốn chết cứ việc nói thẳng, tôi thành toàn cho cô."
Trong khoảnh khắc, Địch Tiêu Ngọc còn cho là mình đang đối mặt với Tử thần, cô vô cùng hoảng loạn, sợ hãi, muốn lớn tiếng hô cứu mạng, nhưng yết hầu bị bóp chặt đến độ phát ra tiếng cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói là cầu cứu.
Cô hối hận, vô cùng hối hận vì lỡ trêu chọc và tên đàn ông điên cuồng này.
Nước mắt từ từ trượt xuống, ánh mắt tuyệt vọng, chân tay điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra, nhưng khí lực Hạ Văn Xuyên quá lớn, mặc cho cô có vùng vẫy kiểu gì cũng không được, cô bắt đầu sợ hãi, sợ rằng hôm nay mình thật sự bị tên điên này bóp chết tươi tại đây.
Đúng lúc sắp hít thở không thông, Hạ Văn Xuyên mới buông lỏng nhưng bàn tay vẫn gắt gao đặt trên cổ cô, như thể bất cứ lúc nào chỉ cần cô nói sai một câu anh ta có thể lập tức bẻ gãy cổ cô.
"Nói.
Vì sao theo dõi em ấy."
Hạ Văn Xuyên lạnh lẽo nhìn cô, đáy mắt ngoan lệ, khát máu.
Không khí đột ngột ồ ạt đổ vào khiến cô ta ho kịch liệt, ngực không ngừng phập phồng tham lam hít thở, nhìn chật vật vô cùng, hồi lâu sau cô ta mới tìm lại được giọng nói, khàn khàn đáp:
"Tôi..
tôi không theo dõi em ấy."
"Ảnh chụp này từ đâu có?"
Anh truy vấn.
Địch Tiêu Ngọc thực sự sợ hãi, tay chân run rẩy không dám tiếp tục đùa nghịch tên điên này nữa, thành thật đáp:
"Tôi có đứa em họ, thằng bé đang học đại học, cũng tham gia vào chuyến du lịch mùa thu này.
Thằng bé biết Hạ Miên Miên, tôi liền nhờ nó chụp mấy tấm ảnh của Hạ Miên Miên, tốt nhất là những tấm ảnh chụp Hạ Miên Miên và người con trai khác ở cùng nhau."
Hạ Văn Xuyên cười lạnh:
"Cô cảm thấy làm vậy có tác dụng gì?"
Sắc mặt Địch Tiêu Ngọc trắng bệch, cúi đầu nói:
"Tôi cũng không biết có tác dụng gì không, chỉ là muốn xem thử thôi, tôi bị phong sát, ông nội cũng không chịu giúp tôi, vậy tôi chỉ có thể tự cứu mình."
"Đây là cách cô tự cứu mình? Muốn tìm đi tìm chết thì đúng hơn?"
Hạ Miên Miên buông tay khỏi cổ cô ta, cầm lấy điện thoại, hỏi:
"Đây là toàn bộ ảnh chụp."
Địch Tiêu Ngọc thở dài nói:
"Ảnh đều để trong album ảnh."
Nói xong tự giác mở khóa màn hình, ấn vào album đưa cho Hạ văn Xuyên.
Anh nheo mắt, cúi đầu nhìn từng tấm ảnh, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, trong những tấm ảnh chụp lén này tấm nào cơ hồ Hạ Miên Miên cũng đang trò chuyện với các bạn nam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!