Chương 20: (Vô Đề)

Hạ Văn Xuyên hôn rất mãnh liệt, đầu tiên cắn lấy cánh môi cô, trong khoảnh khắc Hạ Miên Miên hé miệng rên một tiếng than đau, đầu lưỡi nóng hổi linh hoạt tiến vào khoang miệng, sau đó mạnh mẽ chiếm đoạt, tùy ý quấn quýt.

Nụ hôn bất ngờ này khiến Hạ Miên Miên hoàn toàn bị động, ngẩn người một lúc, trong nhất thời quên cả giãy giụa kháng cự, đến tận khi đầu lưỡi của Hạ Văn Xuyên quấn lấy đầu lưỡi của cô, như có một luồng điện xông thẳng đến đỉnh đầu, Hạ Miên Miên mới lấy lại tỉnh táo, cả người vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm siết của anh.

Nhưng mặc kệ cô chống trả ra sao, hai cánh tay Hạ Văn Xuyên vẫn vững vàng như đôi gọng kìm bằng thép, khóa chặt thân thể cô trong lồng ngực, giam cầm cô tại vị trí gần sát trái tim anh.

Hạ Miên Miên không chịu thỏa hiệp, dùng cả tay chân vặn vẹo, đấm đá, đem hết sức bình sinh chống cự.

Hạ Miên Miên ôm hôn một hồi đến khi đã nghiền mới chịu buông ra.

Đây là việc hai ngày nay anh vẫn luôn muốn làm, nhưng đành phải nhịn xuống, vừa rồi là tại con thỏ nhỏ nào đó chủ động lao vào lòng anh, khiến dây thần kinh kéo căng mấy ngày nay cuối cùng "Ba" một tiếng, đứt đoạn, hàng rào lý trí cuối cùng cũng theo đó đi luôn.

"Hạ Văn Xuyên!!!"

Hạ Miên Miên tức giận gọi thẳng tên anh,

"Không phải đã nhất trí tiếp tục làm anh em sao? Anh nói mà không giữ lời."

"Giữ lời."

Lúc nói lời này một tay anh vẫn siết chặt eo cô.

Hạ Miên Miên tức quá bật cười:

"Anh lừa ai??? Có anh em nhà nào ôm ôm hôn hôn thế này sao?"

Hạ Văn Xuyên dừng lại nhìn cô, thản nhiên đáp:

"Có anh em nhà chúng ta."

Hạ Miên Miên giãy ra:

"Thả ra.

Buông.

Nhanh lên."

Hạ Văn Xuyên càng ôm chặt, hơi thở ấm áp phun lên gáy cô, hạ giọng thầm thì bên tai Hạ Miên Miên:

"Hôn cái nữa sẽ thả."

"Không… Ô ô ô."

Không đợi cô nói hết câu, tên cầm thú kia lại hôn xuống, lần này nụ hôn của anh ta ôn nhu vô cùng, đầu lưỡi dịu dàng miêu ta cánh môi cô, nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng, không tham lam tiến vào trong.

Hạ Miên Miên cứng đơ vài giây, lại tiếp tục giãy dụa ác liệt hơn.

"Hai người… hai người đang làm gì thế?"

Sau khi Mạc Nhất Uy đưa Địch Tiêu Ngọc đi đã trở lại, vừa đẩy cửa thì thấy trên ghế salon hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau.

Anh vốn định tránh đi nhưng nhìn phản ứng của Hạ Miên Miên có vẻ không đúng lắm, vì vậy lên tiếng hỏi.

Bởi vì sự xuất hiện không đúng lúc của Mạc Nhất Uy, Hạ Văn Xuyên nhanh chóng giảm bớt lực trên tay, buông tha Hạ Miên Miên.

Anh ngẩng đầu hung dữ nhìn về phía tên bạn thân.

Mạc Nhất Uy vừa thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó thì lập tức an phận rụt cổ, kiên trò giải thích:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!