Chương 2: (Vô Đề)

Khi Hạ Miên Miên được Hạ Văn Xuyên nhét vào chiếc xe màu bạc, cô vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Đầu óc quay cuồng, cô ngồi co mình lại một góc, tựa đầu vào cửa kính xe, mặt mày trắng bệch, hai mắt mở trừng trừng, rõ ràng là đang sợ hãi.

Nhưng không phải vì chuyện phát sinh ở trường học, mà là do con số trong miệng trợ lý Phương ban nãy.

Giá trị nhân thân trên chục tỷ...! Giá trị nhân thân – hơn – chục tỷ!!!

Tức là còn nhiều hơn cả chục tỷ đúng không???

Ông trời ơi, chục tỷ là có bao nhiêu số 0 thế? Hạ Văn Xuyên cúi người vào xe từ cửa bên kia, không gian trong xe tương đối rộng rãi, nhưng với đôi chân dài của anh dường như vẫn khó tìm được chỗ để thoải mái, cuối cùng đành phải vắt chéo lại, chống khuỷu tay lên chỗ ngăn giữa, quay đầu nhìn cô em.

"Sao, có tí việc cỏn con đó mà cũng làm em sợ đến vậy cơ à?"

Giọng nói của anh vừa thanh lãnh vừa cuốn hút, lạnh lùng như mang theo băng vụn, nhưng cũng tao nhã giống một quý tộc Châu Âu cổ đại.

Hạ Miên Miên khẽ lắc đầu, não bộ hoàn toàn đông đặc, chẳng khác nào cái ổ cứng 64GB nhưng bị nhét 128GB dữ liệu, những dòng suy nghĩ cứ chao đảo điên cuồng, khiến cô còn chưa nhận thức được bản thân mình rốt cuộc là ai.

Thấy phản ứng chậm chạp của cô, Hạ Văn Xuyên nhăn mày:

"Lại đây." Anh ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho cô lại gần.

Nội tâm Hạ Miên Miên nảy sinh ý cự tuyệt, nhưng thân thể vẫn hết sức ngoan ngoãn nhích lại, hương gỗ thông dễ chịu lại một lần nữa xộc vào khoang mũi.

Tiếp xúc gần với Hạ Văn Xuyên, Hạ Miên Miên lại được một phen bạo kích.

Ngũ quan anh rất đẹp, đẹp đến mức phi lý, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, hơi đượm nét phương Tây, nhưng hàng lông mày lại như hội tụ tinh túy người Á Đông, cả hai kết hợp lại, quả thực chỉ có thể dùng một từ "hoàn mỹ" để hình dung.

"Đầu vẫn choáng à?"

Anh thấp giọng nói, đưa tay qua vén tóc cô, nhìn vết đỏ trên trán rồi lại quay sang nói với trợ lý Phương

"Đến bệnh viện, để con bé làm kiểm tra toàn diện."

Vừa nghe thấy hai chữ bệnh viện, Hạ Miên Miên đã vội xua tay

"Không đi đâu không đi đâu, đập trúng một cái thôi, hết đau rồi ạ."

Giả mà đến bệnh viện, vết thương thì chẳng thấy đâu mà lại kiểm tra ra được vấn đề gì khác thì toang.

Dù sao bây giờ cô vẫn chưa thể xác định thân thể này có phải bản gốc hay không.

Ánh mắt Hạ Văn Xuyên thâm thúy, nhìn thẳng vào cô, "Nhưng nhìn em ngốc lắm."

"..."

Hạ Miên Miên câm nín, nghĩ ngợi mấy hồi mới đáp:

"Giá trị nhân thân của em trên chục tỷ thật ạ?"

Rõ ràng là Hạ Văn Xuyên không ngờ được cô sẽ hỏi câu này, anh cười đến run cả người:

"Có thì sao? Không có thì sao? Em định đem đi tiêu hết à?"

Chậc...! trên chục tỷ lận, tiêu hết được cũng hơi mệt đấy nhỉ.

Trợ lý Phương đang ngồi ở ghế lái phụ, nghe vậy cũng chen miệng góp vui,

"Hạ tiểu thư, mặc dù cô nắm 20% cổ phần công ty, nhưng hiện tại quyền điều phối vẫn nằm trong tay Chúc tổng, chỉ là để dưới danh nghĩa của cô thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!