Chương 19: (Vô Đề)

Cửa sổ lớn sát đất mở tung, bên ngoài là cảnh hồ gợn sóng, mênh mông, bầu trời xanh trong, gió thổi nhè nhẹ, những hàng cây rì rào hát, tấm rèm bằng lụa bị cuốn bay, Một bàn tay Hạ Văn Xuyên khống chế cánh tay Hạ Miên Miên, một tay khác chống lên tường giam cô vào không gian của riêng anh, cúi đầu nhìn xuống.

Khoảng cách hai người gần quá mức, trán Hạ Miên Miên cảm nhận được rõ ràng hơi thở ấm áp của đối phương.

Cô cảm thấy hơi ngứa, cố hết sức thoát ra, nhưng thân thể gắt gao dán lên tường, cô chỉ đành cúi gằm mặt xuống tránh ánh mắt anh.

"Anh muốn nói cái gì?"

Hạ Miên Miên nhỏ giọng, trong suy nghĩ của cô, khoảng thời gian này có lẽ hai người không nên đối mặt, duy trì khoảng cách cho đối phương không gian và thời gian ổn định cảm xúc.

Nhưng hiển nhiên Hạ Văn Xuyên hành động hoàn toàn khác xa với mọi dự liệu của cô, anh là người theo trường phái hành động điển hình, gặp bất kỳ vấn đề nào thứ nghĩ đến đầu tiên là phải giải quyết nhanh chóng, kịp thời, mau lẹ, dứt điểm.

Nhưng sự cố ngoài ý muốn này quá khó có thể tượng tượng, như thể sao hỏa đâm vào trái đất vậy, ngay cả Hạ Văn Xuyên cũng ngẩn người không phản ứng kịp, cho nên anh mới đặc biệt cho cả anh và cô bé này thời gian 2 ngày, hôm nay mới đích thân nói chuyện riêng với Hạ Miên Miên.

Nhưng có thể nói ra kết quả như thế nào, bản thân anh cũng không nắm chắc, chỉ cần nhìn phản ứng hiện tại của Hạ Miên Miên, thà làm con rùa đen rụt đầu cũng không muốn nói chuyện với anh là đủ hiểu cô bé không muốn đối mặt mới hậu quả của việc này.

Hạ Văn Xuyên nhếch môi, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, nhưng cô bé con vẫn nhất quyết cúi đầu chòng chọc xuống nền nhà, anh chỉ có thể trông thấy đỉnh đầu cô.

Hạ Văn Xuyên ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên nói:

"Thật sự xin lỗi, đêm đó đã làm em bị thương."

Anh luôn hiếu thắng, cao ngạo rất ít khi mở miệng xin lỗi người, cho nên xảy ra việc này… dù lời nói cộc lốc, lạnh nhạt và đầy khó chịu, những cuối cùng vẫn nói ra miệng.

Hạ Miên Miên vẫn không nhìn anh, chỉ khẽ lắc đầu:

"Chúng ta đều bị hạ thuốc, cũng may em và anh không phải anh em ruột thịt, không là xong đời rồi."

Cô nhỏ giọng thầm thì.

"Miên Miên"

Hạ Văn Xuyên bình tĩnh gọi cô, buông cánh tay cô ra, nhấc cằm Hạ Miên Miên lên, ép cô bé phải ngẩng đầu mặt đối mặt với mình.

Anh im lặng một hồi, cuối cùng thở dài nói:

"Sự việc đã phát sinh nhất định phải đối mặt, chẳng lẽ em định cứ trốn tránh anh mãi vậy sao?"

Hạ Miên Miên xoay đầu hất tay anh ra, nhưng tên phản diện này một mực giữ chặt cằm cô.

Hạ Miên Miên có chút hờn dỗi, tủi thân, cô ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt anh, nghiêm túc nói:

"Lòng em hiện tại đang rất loạn, em muốn yên tĩnh."

Rõ ràng đang làm anh em tốt biết bao, tự nhiên lại lên giường, rồi phát sinh thứ quan hệ mờ ám kia, hơn nữa trong hai ngày này chỉ cần nhắm mắt, cô sẽ lại nhớ đến đêm hôm đó, nhớ đến dáng vẻ anh hôn cô, mơn trớn cô, nhớ đến vòng tay siết chặt của anh, nhớ đến cái cau mày của anh, nhớ anh đã hung hăng rong ruổi trên cơ thể cô thế nào, nhớ cảm giác hai người chạm vào nhau tình tự ra sao?

Tất cả đều khiến cô không dám chợp mắt.

Bởi vì có ký ức của nguyên chủ, cho nên sau khi xuyên qua Hạ Miên Miên không tự chủ được chấp nhận hoàn toàn người anh trai này, trong lòng thực sự đã coi anh như người thân trong gia đình.

Chưa một khoảnh khắc nào cô có chút xíu tâm tư khác với người đàn ông này, anh là tổng tài bá đạo phản diện mặt lạnh, trái tim còn băng giá hơn trăm lần.

Nếu như không phải thực sự coi anh là anh trai, Hạ Miên Miên cũng không dám thoải mái, phách lối bên cạnh anh như thế, mà đã sớm tìm cách tránh thật xa.

Hạ Văn Xuyên nhìn cô đóng mở cánh môi đỏ mọng, ký ức về buổi tối điên đảo kia bỗng chốc lại ùa về.

Trong bóng tối lờ mờ anh tùy ý thưởng thức trọn tư vị mê mẩn ấy, nó không chỉ mềm, còn vô cùng ngọt ngào.

Chỉ vừa chớm nghĩ đến anh đã không tự giác nuốt nước bọt, khao khát muốn thử lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!