Hạ Miên Miên chỉ cảm thấy nhiệt độ ngày càng không ngừng tăng cao, không khí bên bên trong căn phòng dường như bị rút cạn, cô dùng sức hô hấp, cố gắng bảo trì sự tỉnh táo, nhưng ý thức cứ dần dần trở nên hỗn loạn, mông lung.
Tia lý trí cuối cùng giãy dụa muốn gọi điện cầu cứu.
Cô chật vật rút điện thoại di động ra, vật lộn mãi cũng không nhìn rõ được màn hình, thật tình không khác gì khi say rượu, trước mắt mờ đi, không còn cách nào khác, Hạ Miên Miên mò mẫm muốn chạy ra ngoài tìm nhân viên phục vụ hoặc ai đó đi ngang qua, để họ đưa hai người đi bệnh viện.
Nhưng cô còn chưa kịp đứng lên, Hạ Văn Xuyên nãy giờ liêu xiêu ngã lên giường, bỗng nhiên đứng dậy, mấy bước chân đã đi đến bên cạnh cô, duỗi tay, tùy ý lôi cả người Hạ Miên Miên qua.
Nháy mắt cả cơ thể cô bị ném lên giường, đầu Hạ Miên Miên ong lên chẳng nghĩ được gì ngoài hai chữ: XONG ĐỜI.
Sau đó mọi thứ quay cuồng, Hạ Miên Miên như chìm vào giấc mộng, trong mơ cô bị ném vào một cái ao, xung quanh không có gì để bám víu cả người chìm chìm nổi nổi.
Hạ Miên Miên chỉ có thế đau khổ giãy dụa.
Người đàn ông ôm chặt cô, không ngừng hôn cô, cuồng nhiệt chiếm hữu như thể không muốn lấp đầy tất cả không gian của cô bằng mùi vị của anh.
Hạ Miên Miên liên tục bị giày vò, mạng sống như sợi chỉ treo chuông.
Cô chẳng thể chống trả nổi, chỉ có thể bất lực gọi khẽ:
"Anh..
Anh hai…"
Anh thi thoảng sẽ khàn khàn đáp lại:
"Anh đây."
Thân thể đàn ông rắn chắc, lạnh buốt, giống một khối gỗ, giải cứu cô khỏi vòng xoáy mạnh mẽ của dòng nước nhăm nhe nuốt chửng Hạ Miên Miên.
…
Cửa sổ lớn sát đất chỉ kéo một tầng rèm bằng vải sa mỏng, ánh sáng ban mai xuyên qua rèm ùa vào phòng.
Nẳng phủ lên hai thân thể hai người đang say ngủ.
Hạ Văn Xuyên nhíu nhíu mày, kéo cao chăn, xoay người, chân theo thói quen cong lên, đầu gối chạm vào một thứ mềm mềm, ấm áp, như thể da người.
Hạ Văn Xuyên bỗng nhiên mở mắt, đập vào mắt anh là bóng lưng nằm nghiêng gần trong gang tấc.
Hai người đắp chung một chăn, cùng nằm nghiêng, bởi vì thân thể cả hai chiều cao không tương thích, trong chăn thừa ra một không gian nhỏ.
Hạ Văn Xuyên nhìn xuống, bóng lưng duyên dáng, bờ vai mong manh, cả thân thể nhỏ bé, xinh xắn vùi trong chăn.
Hạ Văn Xuyên không nhúc nhích, hoặc nói chính xác, anh không dám động.
Cổ họng chan chát, ngứa ngứa, khó khăn lắm mới nuốt xuống được.
Những ký ức vụn vỡ, xộc xệch tối qua ùn ùn kéo đến.
Anh đưa Hạ Miên Miên đến yến hội, đẩy cô bé đi ra ngoài chơi một mình, đơn độc cùng Địch Tiêu Ngọc gặp mặt, sau khi uống xong ly nước cô ả đưa cho ký ức bắt đầu hỗn loạn.
Sau đó… Anh mơ hồ ôm lấy một người con gái, bên tai là tiếng nức nở của Hạ Miên Miên, cô bé con liên tục gọi
"Anh hai, anh hai"
Nhưng tiếng "anh hai" đó không những không lay tỉnh lý trí của anh, mà càng khiến Hạ Văn Xuyên điên cuồng, mặc kệ sự chống cự yếu đuối của cô bé mà hung hăng chiếm lấy thân thể mềm mại dưới thân.
Hạ Văn Xuyên vươn tay, cánh tay như thể một khối sắt ngàn cân, cũng giống như tâm tình của anh lúc này: nặng nề, rối rắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!