Hai anh em đi vào phòng khách, dì Liên đã tìm được thuốc mỡ và tăm bông.
Thuốc này có thành phần Đông y, màu vàng đất, mùi hơi gắt.
Hạ Miên Miên không chịu, nấp sau lưng Hạ Văn Xuyên, quả quyết cự tuyệt:
"Con không muốn thoa cái này đâu."
Hạ Văn Xuyên nhìn tuýp thuốc trong tay dì Liên, cũng nhíu mày, nhăn nhó nói:
"Nhà có túi chườm đá không? Dì cho con bé dùng túi chườm lạnh là được mà."
Hạ Miên Miên liên tục gật đầu.
Cái này thì được.
Thế là dì Liên rất nhanh đã đi lấy túi chườm đá.
Hạ Miên Miên ngồi trên sofa cẩn thận áp vào mặt, khuôn mặt nhăn lại, không nhịn được phàn nàn:
"Đau quá đi mất lực tay của bà Bạch Mộng Lam này lớn thật, cho chị ta hai cái tát nghĩ kiểu gì vẫn thấy lỗ."
Đáng nhẽ dứt khoát cho bà ta ăn hẳn ba cái mới đúng.
Hạ Văn Xuyên đút tay túi quần, mặt không đổi nói:
"Gặp phải loại người tâm thần như vậy thì tự giác tránh xa ra."
"Tránh gì cơ, đây là nhà chúng ta, tại sao phải tránh chứ?"
Hạ Miên Miên mất hứng nói:
"Nhưng mà hôm nay bà điên đó chạy sang nhà mình, hẳn là bởi vì chuyện của Đỗ Tư Kỳ?"
"Chắc thế."
Hạ Văn Xuyên trả lời.
Hạ Miên Miên im lặng vài giây, nói với anh:
"Anh, việc của Đỗ Tư Kỳ coi như đã kết thúc, nhà chúng ta không cần so đo với họ nữa."
Hạ Văn Xuyên cười lạnh một tiếng, nói:
"Những việc này em không cần quan tâm, nhiệm vụ của em là làm sao cho khuôn mặt trở lại bình thường, lễ mừng thọ Địch lão gia sắp đến rồi."
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên thấy cô không có việc gì, quay người chuẩn bị lên lầu, thấy dì Liên bưng trái cây từ phòng bếp đi ra, liền gọi bà đến dặn dò:
"Sau này Bạch Mộng Lam đến, dì đừng để cô ta vào nhà, nếu cô ta kỳ kèo không chịu đi, thì trực tiếp báo cảnh sát."
Dì Liên lập tức gật đầu:
"Được.
Dì biết rồi."
Hạ Văn Xuyên đi lên lầu, dì Liên bưng nước trái cây cho Hạ Miên Miên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!