Chương 1: (Vô Đề)

"Ối mẹ ơi! Có đánh nhau!" "Trời ạ, bạn nữ kia ngất rồi!"

"Đánh chết rồi á?!"

"Đi gọi giáo viên đi mau lên!!"

...!

Trong một chốc, đủ thứ tiếng ồn ào huyên náo từ bốn phương tám hướng xuyên thẳng vào tai, quả thực khiến người ta bực bội.

Hạ Miên Miên cố gắng mở mắt ra, cảnh sắc xung quanh mông lung hư ảo, đất dưới chân cứ mềm như bông, hệt lúc say rượu.

Đầu cô nặng trĩu, ký ức lạ lẫm như thước phim tua chậm rót xuống tận cùng ý thức.

Từng người, từng việc, hệt như bị người ta bắt ép nhét vào đầu.

Hạ Miên Miên thấy toàn thân khó chịu.

"Hạ Miên Miên? Em sao rồi?"

Có ai đó đang vỗ vào mặt cô, lực tay không nhỏ chút nào, làm đầu óc cô cũng choáng theo.

Có vẻ thấy không mấy tác dụng, bàn tay kia không xoa mặt nữa mà chuyển sang chuẩn bị nhấn huyệt nhân trung.

Lần này Hạ Miên Miên sợ đau, vội huơ tay lên cản lại.

"Em tỉnh rồi à! Hạ Miên Miên, Hạ Miên Miên, em có thấy không khỏe ở đâu không? Có cần đến bệnh viện không?"

Đối phương có vẻ không sợ phiền người khác, luôn miệng gọi tên cô, cứ như tiếng ruồi vo ve không ngừng vậy.

"Ồn quá..."

Hạ Miên Miên thử lên tiếng, nhưng ra đến miệng rồi mới thấy nghe không đúng lắm.

Cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng, Hạ Miên Miên đưa mắt nhìn một vòng, nhận ra mình đang nằm trong phòng y tế, bên giường là mấy người đang xúm lại.

Rõ ràng là toàn gương mặt xa lạ, nhưng cô lại biết mấy người này mới kỳ chứ.

Chuyện quái gì đây?! Người đứng bên cạnh vỗ mặt cô ban nãy là một phụ nữ trung niên, cũng chính là chủ nhiệm lớp 12 của cô, cô Lưu.

Khoan đã, cô đã tốt nghiệp đại học 2 năm rồi cơ mà, cô chủ nhiệm lớp 12 này chui từ đâu ra thế.

Mà cô vẫn nhớ, chủ nhiệm lớp mình năm đó họ Từ cơ mà! *Người da đen mặt chấm hỏi. jpg* (1)

(1) Mấy cái . jpg là thể hiện hình ảnh.

Mọi người cứ hiểu là bạn Miên Miên đang thả meme hình ảnh nhé.

Dù vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng Hạ Miên Miên vẫn thành thực đáp:

"Em không sao ạ." "Đầu em còn choáng không, có dậy được không? Hay cứ tới bệnh viện kiểm tra nhé?"

Cô Lưu hỏi tiếp.

Hạ Miên Miên tự xem xét lại, ngoại trừ lúc mới tỉnh có cảm giác lâng lâng như say rượu thì hình như cũng không vấn đề gì, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm nhưng cũng đã hết đau.

"Em không sao ạ, em dậy được." Hạ Miên Miên chống tay ngồi dậy, cô Lưu vội vươn tay ra dìu, mấy nữ sinh bên cạnh cũng sốt sắng giúp đỡ.

Hạ Miên Miên nhìn hai cô bé kia, nhớ ra đó là bạn tốt của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!