Edit: Lune + Tô
Beta: Tô
Túi chườm đá lăn qua lăn lại phần má bị đau, làm cho Quý Xán không khỏi hít hà một hơi. Mười ngón tay tóm chặt lấy sô pha, chân mày cũng nhíu chặt lại.
Cố Giang Hành dừng động tác: "Đau lắm à?"
"Vẫn ổn", Quý Xán phun ra một hơi, duỗi tay qua cầm lấy túi chườm đá: "Để tôi tự làm đi."
Nhưng Cố Giang Hành chưa kịp buông ra đã bị bàn tay Quý Xán phủ lên, cậu không bắt được túi chườm đá, ngược lại còn sờ đến mấy ngón tay lạnh như băng của hắn.
Quý Xán sửng sốt một lúc, ngẩng đầu nhìn Cố Giang Hành.
Cố Giang Hành rút về tay đứng dậy: "Cậu chườm đi, tôi đi lấy thuốc."
Quý Xán cầm túi chườm đá lăn qua loa trên mặt, trong đầu nhớ lại chuyện ban chiều, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Lúc trước cậu đọc trong sách không nhớ anh Bưu cũng được đi, coi như là thật sự có một nhân vật như vậy thì cũng đã là sinh viên đại học, nghe nói cậu nở mày nở mặt ở cấp ba nên quay lại đánh cậu, cái động cơ này cũng quá vô lý.
2
Giống như bây giờ giả sử cậu đang là đầu gấu trường cấp ba, sẽ rảnh rỗi quay về trường cấp hai đi bắt nạt mấy ranh con chưa mọc đủ lông hay sao?
Không thể nào, nó cũng quá mất mặt.
Cho nên tại sao anh Bưu lại muốn đến đánh cậu?
Hay vì cậu xuyên vào nên trực tiếp thay đổi hướng đi của thế giới này?
Quý Xán nhất thời hơi xuất thần, túi chườm đá đặt trên mặt không nhúc nhích, một lúc sau nước đá tan ra chảy vào trong cổ áo.
"Đang nghĩ gì vậy?" Cố Giang Hành cầm hòm thuốc đi đến thì thấy Quý Xán đang cầm đá ngây người.
Hắn rút lấy túi chườm đá ra khỏi tay Quý Xán, lại như rất quen thuộc mà lau đi vệt nước trên cằm cậu. Sau đó mới mở hộp thuốc ra bôi vào chỗ trầy da trên mặt Quý Xán.
Quý Xán hỏi hắn: "Cậu có biết người đánh tôi lúc chiều kia không?"
Không đợi Cố Giang Hành trả lời, cậu đã lắc đầu cười nói: "Quên đi, tôi hỏi cậu cũng vô dụng......"
Đại khái là do cậu quá mức nhạy cảm, có chút nhìn gà hóa cuốc*.
* (Thảo mộc giai binh): Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc.
"Không biết." Cố Giang Hành gần như trả lời ngay lập tức: "Tôi không nhớ trước kia khối mười hai có một tên đầu gấu như thế."
Quý Xán giật mình: "Cậu....."
Cố Giang Hành không tiếp tục, ngược lại nói với cậu: "Vừa rồi tôi đã cho người điều tra về tên đấy, từ lúc hắn sinh ra cho đến quá trình sinh sống đều không có bất cứ vấn đề gì."
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng trầm mặc.
"Đại ca, bọn em mang đồ ăn tới cho anh này." Tiếng đập cửa rất nhanh vang lên, Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc mỗi người cầm một hộp cua xào to đẩy cửa ra.
"May mà bà chủ sau đó cho chúng em thêm một phần", Chu Duệ Sâm vừa để hộp cua xuống bàn vừa nói: "Đại ca anh không có việc gì......"
Sau đó nó nhìn thấy Cố Giang Hành đang bôi thuốc cho Quý Xán, Chu Duệ Sâm lập tức sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Anh, hai người?"
Quý Xán: "Cậu ta ở ngay nhà bên cạnh, qua đây giúp anh một tay thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!