Chương 20: Xin Lỗi Nha, Tôi Chỉ Kéo Mình Quý Xán Thôi

Edit: Lune + Tô

Beta: Tô

Cũng có người không phục, lập tức phản bác: "Những cái đó đã sớm là kiến thức công khai từ lâu rồi, mọi người trong ngành đều biết, chúng tôi chẳng qua tổng hợp biên soạn lại mà thôi. Huống chi, lấy tài liệu từ tài liệu giảng dạy cùng Bách Khoa Baidu sao lại coi là sao chép được?"

Quý Xán xuỳ một tiếng, thờ ơ hỏi ngược lại: "Cho nên là, đây chính là thái độ mấy anh chị làm học thuật?"

Kỹ thuật mỉa mai người khác đều do cậu học được từ Cố Giang Hành, quả nhiên đối phương nghe xong giống như mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, đỏ mặt biện minh: "Đây cũng không phải viết luận văn! Chúng tôi nói là sửa sang lại, chưa hề nói đây là bản gốc."

"Nếu biết việc mình làm cùng lắm chỉ là paste, thì cũng đừng bày ra cái vẻ ta đây như thế." Quý Xán cúi đầu đánh giá người nọ, ánh mắt cậu lạnh như băng: "Cho ông chủ tiệm photo một tiếng là có thể làm xong thành quả cả tuần của các anh đó."

"Cậu——"

"Đến nỗi những vẫn đề anh vừa nói kia, ngay cả khi anh hiểu rõ thì sao? Cùng lắm anh cũng chỉ là bắt chước lời người khác bảo sao hay vậy, chỉ vì anh sống lâu hơn vài năm, nắm được mấy cái định luật chó má kia, cho nên anh coi thường một học sinh cấp ba chứ gì?"

17

"Anh học vật lý thiên văn, chẳng lẽ thầy các anh không dạy bầu trời đầy sao trên đầu và luật đạo đức trong tim* à?"

20

Sắc mặt thanh niên mặc âu phục nghẹn đến đỏ bừng, đang muốn phản bác đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Y lập tức biến sắc, hai chân như nhũn ra mém chút nữa quỳ xuống đất.

"Giáo, giáo sư!"

Một ông già tóc hoa râm bước lên bậc thềm, dáng người gầy gò, mặc bộ âu phục hơi cũ, trên người toát ra khí chất phong độ của người trí thức, đặc biệt của học giả.

Vị giáo sư này nhìn thanh niên mặc âu phục, thở dài: "Là người làm việc nghiên cứu học vấn, em trước nhất vẫn nên làm tốt bước đầu tiên đi."

Hiểu rõ hàm ý trong câu nói của ông, mặt mày thanh niên mặc âu phục trắng bệch, những lời này chẳng khác gì cắt đứt tương lai của y.

Năm nay y học năm tư đại học, là nghiên cứu sinh* muốn tiến vào phòng thí nghiệm của giáo sư. Có không ít sinh viên chưa tốt nghiệp cũng sẽ thường xuyên tiếp xúc với giáo sư trước khi tốt nghiệp. Y cũng mang tâm tư như vậy, thừa dịp lần này giáo sư tới trường học mở tọa đàm, hắn cũng chuẩn bị vô số chuyện để làm tăng ấn tượng của giáo sư đối với mình.

1

*Sau khi hoàn tất bậc Đại học, bạn có thể học lên cao với 2 lựa chọn cách học khác nhau là: học tập hoặc nghiên cứu. Với những người chọn con đường nghiên cứu chuyên sâu hơn vào 1 đề tài nào đó, họ được gọi là nghiên cứu sinh.

Nhưng bây giờ giáo sư nói ra những lời này, gần như đồng nghĩa với việc từ chối tuyển y làm nghiên cứu sinh ngay trước mặt mọi người.

Bên cạnh giáo sư còn có rất nhiều cán bộ cấp cao trong trường, nói xong câu đó nhanh chóng tiến vào hội trường. Để lại một mình y đứng tại chỗ, vừa xấu hổ lại chật vật.

Mọi người xung quanh còn đang nhìn y, y định nặn ra nụ cười làm dáng vẻ không để ý, nhưng vẻ mặt tươi cười đó nhìn còn khó coi hơn khóc.

Cố Giang Hành không biết đứng đây từ lúc nào, hắn cúi đầu hỏi Quý Xán: "Cậu còn nghe tọa đàm nữa không? Không muốn nghe nữa thì chúng ta quay về."

Bởi vì phía sau có người vội vàng nên Cố Giang Hành bị đẩy lên phía trước, bị ép mặt kề mặt với Quý Xán, còn đặt một bàn tay lên người Quý Xán để giữ thăng bằng.

Sức lực thiếu niên đè trên vai không nặng không nhẹ, thậm chí Quý Xán còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể xuyên qua áo đồng phục, Quý Xán nháy mắt cứng cả người, nhưng cũng không đẩy Cố Giang Hành ra, chỉ lắc đầu đáp lại: "Không có gì, vào thôi." 

Lý Nặc cũng đuổi theo, cúi đầu thấp xuống: "Anh, em xin lỗi, em..."

"Cậu không sai, là do nhân cách người kia không ra gì thôi", Quý Xán vẫy tay: "Cậu cũng không  học cái kia, nếu là so đánh nhau thì chắc chắn hắn sẽ không đánh lại cậu đâu."

Mặc dù nó là sự thật, nhưng cho đến khi buổi tọa đàm kết thúc, tâm tình Lý Nặc vẫn tệ như cũ, không khá lên chút nào. Hắn ngủ không được, ngay cả Chu Duệ Sâm rủ hắn chơi game hắn cũng không đi, chỉ ngồi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào quyển sách giáo khoa.

37

Lúc bọn họ quay về vừa vặn hết tiết cuối cùng, Quý Xán dọn sách vở chuẩn bị về nhà, bỗng nhiên lại thấy Hà Kính Phong như đạp phong hỏa luân chạy như bay tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!