Tâm trạng nhẹ nhõm, Trần Nhan rốt cục có thể trút hết tất cả gánh nặng, đầu óc đờ đẫn hai ngày nay tỉnh táo trở lại. Nghe Thành Chu bảo cha mẹ của mình đang rất lo lắng, lúc này cô mới bật thốt lên một tiếng rồi gọi điện thoại cho cha mẹ ngay.
Trong điện thoại, cha mẹ Trần Nhan đã yên tâm nhưng đồng thời cũng mắng cô một trận.
Trần Nhan khóc xin lỗi, sau đó bảo rằng mình đã suy nghĩ thông suốt, hứa rằng về sau không bao giờ tái phạm nữa.
Thành Chu thấy sự tình đến tận đây đều đã được giải quyết nên không nán lại Thủ đô làm gì nữa mà dẫn cả đám gọi taxi đi thẳng đến nhà ga.
Trên đường, hắn định gọi điện thoại cho Lý Gia Thành nhờ gã xin công ty cho nghỉ phép hai ngày nhưng lại phát hiện điện thoại di động của mình đã hết pin từ đời nào.
May là Trần Nhan cho hắn mượn điện thoại và cô cũng có số điện thoại Lý Gia Thành.
Sau khi nhận được điện thoại Thành Chu, Lý Gia Thành đồng ý xin phép nghỉ giúp hắn và hỏi thăm xem hắn đã bắt được mẹ con Diêu Phương Thanh chưa. Cái người này thông minh thế mà không hỏi vì sao Thành Chu lại dùng điện thoại Trần Nhan.
Thành Chu nhìn sang Hồng Diệp.
Hồng Diệp bảo Thành Chu đưa di động cho nó rồi phun ra ba chữ với Lý Gia Thành: "Gấp cái gì?" Xong tắt máy luôn.
Trên đường về thành phố Tử Kim, không ai nói chuyện, hai kẻ thuộc về "nhân loại" mệt mỏi ngủ suốt cả chặng. Dù mua vé sớm nhất để trở về nhưng thời gian bọn họ đặt chân đến thành phố Tử Kim cũng gần bốn giờ chiều.
Thành Chu lo cho Trần Nhan nên khăng khăng đưa cô về đến cửa nhà.
Trần Nhan thấy Thành Chu bôn ba vì mình nên trong mắt cô đều là cảm kích lẫn cảm động. Phụ nữ dễ cảm động mà, có khi một chút chuyện nhỏ đã đủ khiến họ coi trọng một người mới quen, thậm chí còn yêu mến người đó, huống chi Thành Chu đã làm nhiều chuyện vì cô như thế.
Cha mẹ Trần Nhan mở cửa ra, trông thấy con gái bèn làm thêm một tăng nữa.
Ông Trần cảm ơn Thành Chu, còn bà Trần nói chuyện với con gái xong rồi tươi cười với Thành Chu, giả lả tâng bốc rằng hắn rất được lòng đồng nghiệp, sau đó lại khoa trương con của hắn đáng yêu.
Hồng Diệp trái với bình thường, thấy bà ta ngọt miệng bèn nắm tay Thành Chu mà chẳng nói gì, chỉ nằm sấp trên lưng Thành Chu như đang rất buồn ngủ.
Bà Trần lập tức nhắc khéo rằng con của hắn đang mệt mỏi, sau đó lại mời hắn mang con vào nhà ngồi nghỉ một chút với giọng điệu rất giả tạo.
Ông Trần thì nói vài câu đầy ẩn ý với Thành Chu, ám chỉ rằng hắn không nên mang nhóc con chạy khắp nơi, sau đó lại tỏ vẻ rất nhiệt tình đòi gọi taxi giúp hắn.
Thành Chu cười ha ha rồi cáo từ cha mẹ Trần Nhan.
Tư Đồ đứng đằng xa, thấy thái độ cha mẹ Trần Nhan, cơ hồ hiểu ra ý định của họ ngay —— Họ không muốn Thành Chu tiếp xúc nhiều với con gái, càng không hi vọng sự phát triển tình cảm giữa hai người.
Trần Nhan cũng cảm thấy thái độ cha mẹ đối với Thành Chu có chút vấn đề nên đẩy họ vào nhà, quay người cười xấu hổ với Thành Chu.
"Cảm ơn! Em biết một tiếng cám ơn này đối với anh vẫn chưa đủ, nhưng lúc này em chỉ có thể cám ơn anh mà thôi. Thành Chu, anh là người tốt… Em thật sự cám ơn anh nhiều lắm, anh đã làm hết thảy vì em… Em…"
"Trần Nhan!" Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng bà Trần.
Trần Nhan cúi đầu, rồi ngẩng lên. Một Trần Nhan kiên cường, lạc quan đã trở lại. Cô cười nghịch ngợm với Thành Chu, "Hẹn gặp ở công ty nhé!"
Thành Chu có chút xao xuyến trong lòng rồi cũng trở về với nụ cười ngốc ngày thường, "Được! Hẹn gặp ở công ty."
Dọc đường về, Thành Chu cứ nhộn nhạo mà trộm cười ngu suốt, thậm chí còn không để ý đến sắc mặt của Hồng Diệp cạnh bên. Tư Đồ thấy thế, bèn không khỏi nghĩ cách phá hư tâm trạng của hắn.
"Cảnh sát giờ này chắc đã phát hiện ra sự kì quặc trong dãy nhà kia rồi ha."
Thành Chu không yên lòng mà "Ừ" một tiếng.
"Nhiều thi thể như vậy mà không phải chết do bị cháy… Cậu bảo cảnh sát có kinh ngạc không nhỉ?"
Thần trí Thành Chu đã trở về chút chút. Hắn quay đầu nhìn Tư Đồ đang đi kế bên. Lúc này hắn không còn bế Nguyên Nguyên nữa mà để nó quay về trong con búp bê kia. Sợ Hồng Diệp bắt nạt Nguyên Nguyên, hắn còn cố giấu búp bê đi.
"Cậu khai báo rằng đã trốn đi khi thấy người chết, đến khi lửa cháy mới thoát ra; nhưng cậu lại là người ngoài duy nhất còn sống sót, vậy cậu đoán cảnh sát sẽ nghĩ như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!