Chương 21: (Vô Đề)

"Cậu nói mục đích của Wasai là để trả thù, vậy vì sao gã lại gϊếŧ người thám tử tư kia?" Thành Chu hỏi.

"Bởi vì thám tử kia là do vợ anh ấy thuê để điều tra anh ấy. Những người chết trước đó, hoặc chết do tai nạn hoặc bị gϊếŧ chết, đều có liên hệ với nhau nên chủ mưu là Gawa Shunkyou đương nhiên phải lo lắng thôi…"

"Chờ một chút, cậu nói tối qua cậu đến nhà Wasai, nghĩa là cậu cũng thấy Shunkyou bị gϊếŧ? Cậu… Cậu không lo mình bị cảnh sát tìm sao?"

Shumei cười nói: "Là tôi báo cảnh sát mà. Cho dù bọn họ hoài nghi thì cũng không thể nào buộc tội tôi gϊếŧ người được. Bởi vì khi cảnh sát có mặt, Gawa Shunkyou trước lúc chết đã sám hối với cảnh sát rằng cô ta rất xin lỗi Wasai và Sachiko, rằng cô ta không trách Wasai vì đã làm như vậy với mình, tất cả đều là lỗi của cô ta…"

"Vậy là vụ án mạng này khép lại như thế sao?"

"Vâng. Cảnh sát đang tìm Wasai. Nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không tìm được, vì thân thể Wasai sau khi được siêu thoát thì đã biến thành tro bụi rồi.

Thành Chu, chuyện này thực sự rất cảm ơn anh. Nếu không có anh, không biết bây giờ Wasai đã biến thành dạng gì và cũng không biết anh ấy sẽ gây hoạ gì cho mọi người nữa. Đây là điều mà tôi và Sachiko lo sợ nhất…"

"Ha ha ha…. Không có chi… Không có chi. Việc nhỏ như chiếc đinh ấy mà…" Thành Chu cảm thấy xấu hổ vì được cảm ơn, thực ra hắn có nhớ gì đâu cơ chứ.

Cộc cộc…

Ai thế nhỉ? Ba người cùng nhìn ra cửa phòng.

"Xin lỗi, làm phiền rồi… Chúng tôi là cảnh sát, muốn hỏi thêm một chút về vụ sát hại Thành Chu hôm qua…" Cửa mở ra, cảnh sát Nanzan te tởn đi vào, dù không mời cũng tự đi vào.

Lẽ ra nên khoá cửa lại mới đúng! Thấy trang phục cảnh sát quen thuộc lấp ló ngoài cửa thì Thành Chu vốn đang ngồi nghe Shumei nói chuyện bỗng trùm chăn nằm vật xuống, nhắm mắt giả bộ hôn mê.

Toàn bộ quá trình chỉ tốn chưa tới ba giây.

"Ngài Thành, tôi thấy anh vừa rất khoẻ cơ mà…"

Giọng điệu châm chọc cao ngạo vang lên bên tai hắn.

Thành Chu ngay cả thở cũng ngừng lại. Hắn thực sự là không muốn nhìn thấy bất cứ người nào mặc quần áo cảnh sát, nhất là chủ nhân của giọng nói này. Hắn biết bọn họ tới để làm gì, nhưng… Hắn sợ một khi hắn nói thật ra, hắn sẽ bị tên Nanzan vốn luôn ghét hắn sẽ quăng ngay vào viện tâm thần!

"Anh Thành, nếu bây giờ anh không phiền thì xin anh trả lời vài câu hỏi của chúng tôi nhé?"

Có nên trả lời hay không? Thành Chu còn đang lo lắng chôn mình trong chăn.

"Nanzan, cậu quên rằng hôm nay chúng ta đến đây để làm gì sao?" Suzuki bất đắc dĩ ngăn Nanzan lại rồi vội nói với Thành Chu vẫn đang trùm chăn qua đầu: "Ngài Thành, hôm nay chúng tôi đến để giải thích với ngài về sự việc ngài bị hãm hại tối hôm qua và để thông báo rằng chúng tôi đang ra sức truy bắt hung thủ vào sáng sớm hôm nay. Mặt khác… e hèm… cảnh sát đã điều tra những vụ án gϊếŧ người trong núi và đã xác định được hung thủ.

Trong khoảng thời gian này chúng tôi đã làm phiền ngài rất nhiều, chúng tôi cảm thấy rất áy náy, hi vọng ngài có thể…"

Cánh tay giữ chăn của Thành Chu hơi giật giật. Hừ hừ… bây giờ các người đã biết là tôi bị oan rồi chứ gì? Chỉ xin lỗi đơn giản như vậy thì được tích sự gì?

"Suzuki, anh không cần phải nói, nhưng em không biết anh ta là người tốt thật sự đấy. Nếu anh ta là người tốt thật thì vì sao anh ấy lại không nhận mặt con mình cơ chứ?" Nanzan cắt ngang lời xin lỗi của Suzuki.

Thành Chu nổi giận, quyết định hôm nay sẽ chẳng nói gì với Nanzan hết.

Suzuki trừng Nanzan rồi xách hoa quả đến cạnh giường.

"Chào nhóc con." Bác già cười với cu quỷ, "Mấy ngày nay có ngoan không? Chút nữa bác dẫn nhóc đi ăn mì sợi nhé?"

Nó ngoan cái rắm ấy! Ngoan đến nỗi làm mặt ông đây thành mặt bánh bao luôn nè! Đã vậy còn giành ăn với ba nó nữa chứ!

"Không ổn lắm…"

Ồ?

"Ba con bị bệnh…" Âm thanh cực kì yếu ớt lại vô cùng đáng thương.

Nhóc con chọt chọt đỉnh đầu hơi lộ ra của Thành Chu. Hắn trợn mắt một cái, mặt mũi tối sầm lại rồi hàng thật giá thật mà ngất đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!