Lại thêm một lần nước nóng, sau khi tắm xong, Hổ Phách đưa vào khăn bông mềm mại, ta lau khô người, khoác áo bông rồi co ro lên giường.
Trong phòng đã đốt than, nhưng so với kinh thành, cái lạnh thấu xương ở biên cương vẫn hơn hẳn.
"Hổ Phách, vừa rồi em đi đâu? Gọi mãi không thấy."
Hổ Phách đưa ly nước nóng cho ta: "Tiểu thư, em nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, nên vội vàng đi nghe ngóng tin tức. Tiểu thư đừng sợ, không sao đâu, Vương gia đã qua đó rồi, trong thành rất an toàn, người Hung Nô không tấn công vào được đâu."
"Ừ." Ta uống một ngụm nước nóng, gật đầu, rồi lại hỏi: "Vậy... hắn có quay lại không?"
"Chắc là không rồi, em nghe các nha hoàn trong phủ nói, thường vào lúc này, Vương gia sẽ đóng quân ở doanh trại, chính vì có Vương gia ở đó mà dân trong thành mới ngủ yên được."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Ừ." Ta cúi mắt, đưa lại ly nước: "Được rồi, Hổ Phách, muộn rồi, nghỉ ngơi đi."
"Tiểu thư, hay tối nay để em ở lại với người?" Hổ Phách do dự một chút, rồi hỏi.
"Không cần." Ta lắc đầu, nhìn quanh một lượt, căn phòng rất rộng, nhưng bài trí lại cực kỳ đơn giản, một bàn bốn ghế vuông, sát tường đặt bàn viết và giá sách, trên giá sách đầy các loại sách, bên cạnh là bình sứ xanh cắm vài thanh bảo kiếm, một cái tủ đứng bên cạnh.
Ngoài ra không còn gì khác, so với sự xa hoa của kinh thành thì thật khác biệt.
Ở nơi này, Nhiếp Hàn Sơn đã ở suốt mười năm.
Mười năm uống băng, khó nguội nhiệt huyết.
"Em ra ngoài đi."
Dưới sự kiên quyết của ta, Hổ Phách cuối cùng cũng rời đi, chỉ để lại một câu vội vàng trước khi đi: "Tiểu thư, em ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì người cứ gọi em."
"Không cần, em đi ngủ đi."
Đợi nàng đi rồi, ta xỏ đôi giày bông dày, khoác áo bông, từ trên giường bước xuống, đi đến trước giá sách.
Ta vốn thích đọc sách, ở nhà cũng vậy. Lúc này nhìn thấy giá sách đầy, tự nhiên thấy vui mừng.
Nhiếp Hàn Sơn đồng ý cho ta ở đây, cũng không ngại ta đọc sách.
Trên giá sách phần lớn là sách về binh pháp mưu lược, một phần nhỏ là sách về nông học, thủy lợi, còn có vài cuốn thơ ca, du ký, truyện, nhạc phổ... loại hình rất phong phú.
Ta tùy ý rút ra một cuốn, mở ra xem.
Trong sách rơi ra một bông hoa khô bị ép phẳng, ta nhặt lên, bông hoa nhỏ màu tím nhạt nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, xinh xắn đáng yêu.
Ta mỉm cười, đặt bông hoa lại vào trong sách.
Tiếp tục lật ra, đây là một cuốn sách về chiến lược quân sự, nội dung vốn nên rất khó hiểu, nhưng tác giả đã khéo léo dùng nhiều câu chuyện nhỏ để liên kết, nên đọc cũng không nhàm chán.
Bên cạnh còn có không ít bút tích chú thích của Nhiếp Hàn Sơn, so với vẻ nghiêm nghị lạnh lùng bên ngoài, tính cách thể hiện qua những dòng chữ này rõ ràng đáng yêu hoạt bát hơn nhiều.
Có thể thấy đây là những gì hắn viết khi còn trẻ, nét chữ còn hơi non nớt.
Ở cuối cuốn sách, ta chú ý đến một hàng chữ nhỏ khắc sâu—
"Ta nguyện dành trọn cuộc đời mình để bảo vệ và đảm bảo cho nước Đại Hạ luôn thái bình và thịnh vượng, người dân sống an vui, ổn định và mọi sinh linh đều không bị thay đổi."
Ta nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ này, nét chữ khắc sâu vào trang giấy, có thể thấy tâm trạng người viết khi đó.
Nhà họ Nhiếp qua nhiều thế hệ đều trung thành, lấy m.á. u xương để tạo nên sự bình yên cho thời đại này, Nhiếp Hàn Sơn là truyền nhân cuối cùng của nhà họ Nhiếp, cũng không phụ sự uy danh của tổ tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!